Nỗi lo của Mẹ

“Hồi con còn nhỏ, má cứ trông con mau ăn chóng lớn, khỏe mạnh. Rồi khi con lớn, má lại lo con ăn học, làm việc thế nào cho tốt, sống sao để không vấp váp trong va chạm với cuộc đời...”. Câu này khá quen với nhiều người không phải chỉ ở bộ phim truyền hình, mà đó dường như là câu nói, ngẫm nghĩ quen thuộc, đúc rút ra trong hành trình làm mẹ của bất cứ người mẹ nào.

Thao thức cho con, về con với những niềm mong, ánh mắt dõi theo mỏi mòn, dẫu mệt nhưng luôn ánh lên niềm hạnh phúc, lung linh, mãn nguyện mỗi khi con trưởng thành. Sự trưởng thành từ lúc nhỏ đôi khi là việc chuyển từ nằm sang lật, rồi bò, chập chững những bước đầu tiên cho tới khi thành danh, thành gia lập thất - giai đoạn nào mẹ cũng có nỗi lo riêng.

“Mẹ già trăm tuổi còn lo con tám mươi”, đó là câu hát hay câu kinh tụng về tình mẹ mà mỗi lần nghe vẫn thấy cảm động như chạm vào niềm xúc cảm sâu xa nhất. Có lẽ vì nội dung câu ấy đặc tả quá đúng về tình mẹ, về nỗi lo vốn là đặc trưng của người mẹ. Chính nỗi lo ấy cho ta phân biệt được đó chính là mẹ, và chỉ có mẹ mới là người phụ nữ lo lắng cho con mình ngay cả khi gần đất xa trời, cận kề cái chết.

Không hiếm những bức ảnh tai nạn đau lòng trong những vụ sập nhà ở đó đây trên thế giới, người ta chụp được điểm sáng của người mẹ khi ôm chặt cứng con mình. Tư thế chết ấy nhân văn và xúc động, lay chuyển lòng người không phải chỉ bằng những cái like trên Facebook mà còn bằng cả những dòng comment xúc động. Không cần nói hay viết nhiều, một bức ảnh đại loại như thế cũng đủ để phản tỉnh lòng người, để dẫu có vô tâm tới mức quên đi mẹ mình, rong ruổi theo những cuộc chinh phục mục đích, tình yêu xa vời nào đó cũng kịp nhớ về người phụ nữ lớn trong đời mình, là mẹ.

Cách đây không lâu, trên Facebook, nhân Ngày lễ tình nhân - Valentine 14-2, câu chuyện về chàng trai độc thân, ở nhà làm đủ thứ việc nhỏ nhặt, dễ thương cho “tình yêu lớn nhất” của mình, đó là người phụ nữ mang tên “Mẹ” cũng gây cho tôi nhiều xúc động. Tất nhiên là tôi thường dành cho hành động ấy một nụ cười, cảm ơn nữa, vì đã cho tôi một góc nhìn khác về tình thương và sự trao gửi, kiến tạo hạnh phúc giữa cuộc sống mênh mông này.

Trở lại với nỗi lo người mẹ, để nhớ về câu thơ cũ của Thanh Nguyên, rồi ngân nga như kinh tụng, để nhắc mình về tình mẹ. Đó là những câu: Nếu có đi vòng quả đất tròn/ Người mong con mỏi mòn, chắc không ai ngoài mẹ/ Cái vòng tay mở ra từ tấm bé/ Cứ rộng dần theo con trẻ lớn lên...; hoặc Chỉ có một lần mẹ không ngăn con khóc/ Là khi mẹ không thể nào lau nước mắt cho con/ Là khi mẹ không còn...

L.Đ.L.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét