Vào thế kỷ thứ 15, tại một ngôi làng nhỏ gần Nuremberg có một
gia đình rất đông con. 18 đứa! Để kiếm đủ thức ăn đem về hằng ngày cho
lũ trẻ, ông bố – một người thợ kim hoàn – đã phải làm việc vất vả gần 18
tiếng mỗi ngày và chẳng từ một bất kỳ công việc gì mà người trong làng
thuê ông.
Mặc dù sống trong cảnh cùng quẫn, hai người con lớn Albrecht và Albert vẫn ấp ủ một ước mơ đẹp
đẽ: cả hai đều muốn theo đuổi sự nghiệp nghệ thuật, nhưng thật đáng
buồn vì người cha sẽ chẳng bao giờ kiếm đủ tiền để gửi họ đến học viện ở
Nuremberg. Sau nhiều đêm dài cùng bàn bạc trên chiếc giường chật chội,
hai anh em nghĩ ra được một cách: họ sẽ gieo đồng xu, người thua sẽ
xuống làm việc trong hầm mỏ gần nhà kiếm tiền nuôi người kia suốt thời
gian ở học viện, và sau 4 năm người được học trước sẽ phải lo tiền học
cho người còn lại, cho dù đó là tiền lời bán tranh, hay nếu cần là tiền
lương của công nhân hầm mỏ.
Họ
cùng nhau gieo đồng xu. Albrecht thắng và lên đường đến Nuremberg.
Albert bắt đầu chuỗi ngày làm việc vất vả nhọc nhằn trong hầm mỏ và suốt
bốn năm đều đặn gửi cho anh khoản tiền lương ít ỏi. Tại học viện, tranh
của Albrecht được đánh giá như một bước đột phá. Những bức khắc, gỗ
chạm, sơn dầu của anh vượt xa các giáo sư lâu năm. Đến lúc tốt nghiệp,
Albrecht đã có thể kiếm được những món tiền lớn nhờ bán tranh.
Khi
Albrecht trở về làng, gia đình Durer tổ chức một bữa tiệc lớn ăn mừng
sự thành công của chàng họa sĩ trẻ. Sau bữa ăn dài thịnh soạn đầy tiếng
cười và tiếng nhạc, Albrecht đứng lên nâng cốc về phía người em trai ở
cuối bàn bày tỏ lòng biết ơn những năm tháng hy sinh thầm lặng để anh
vun đắp cho hoài bão nghệ thuật: “Và bây giờ, Albert, em trai yêu quý
của anh – Albrecht trìu mến nói – đã đến lúc em biến ước mơ của mình
thành hiện thực. Hãy đến Nuremberg, anh sẽ lo tiền học cho em”.
Tất
cả mọi người đều quay về phía cuối bàn nơi góc phòng. Albert ngồi đó,
nước mắt ràn rụa trên gương mặt gầy gò xanh xao, chỉ có thể nghẹn ngào:
“Không… không… không…”.
Cuối cùng Albert lau nước mắt đứng dậy, nhìn khắp lượt những người anh yêu thương rồi đưa tay ôm mặt khẽ nói:
-
Ôi không anh ơi, đã muộn mất rồi. Em không thể đến Nuremberg được nữa.
Hãy nhìn xem, những tháng năm dưới hầm mỏ đã tàn phá đôi tay em. Mỗi
ngón tay đều đã dập nát không dưới một lần, và gần đây tay phải em lại
bị chứng thấp khớp hành hạ, đến nỗi không thể cầm ly chúc mừng anh thì
làm sao có thể cầm cọ vẽ những đường nét tinh tế trên khung vải trắng.
Anh ơi, đã quá muộn rồi…
Lịch sử đã lùi vào quá khứ hơn 450 năm.
Giờ đây, hàng trăm tác phẩm của Albrecht Durer được trưng bày trong
nhiều viện bảo tàng lớn trên thế giới, nhưng điều lạ lùng là phần lớn
người ta biết đến tranh ông, thậm chí treo trong nhà bản sao của chỉ một
tác phẩm duy nhất.
Người ta kể lại rằng vào một ngày nọ, để tỏ
lòng biết ơn đức hy sinh cao cả của người em trai, Albrecht đã kiên trì
tái hiện từng đường nét của đôi bàn tay không còn lành lặn áp vào nhau,
với những ngón tay xương gầy hướng lên trời. Ông gọi bức tranh của mình
đơn giản chỉ là “Hands”, nhưng cả thế giới ngay lập tức đón nhận kiệt
tác nghệ thuật này và đặt tên cho món quà tình yêu ấy là “The praying
hands” (Đôi bàn tay nguyện cầu).
Đây
là ảnh chụp của tác phẩm xúc động này, hãy dành ít phút lắng hồn mình
để tự nhủ rằng: tác phẩm nghệ thuật ấy được kết tinh từ bàn tay không
phải chỉ của một người họa sĩ.
(Nguồn: st)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét