Khi còn nhỏ, mỗi lần té ngã, chúng ta thường khóc rất to

Tiếng khóc đó không hoàn toàn chỉ biểu lộ sự đau đớn, nó còn muốn ám thị cho mọi người: chúng ta cần giúp đỡ! Nhưng khi chúng ta trưởng thành, trước mỗi vấp ngã mà mình không thể tránh khỏi thường chúng ta thích che giấu. Đó là một suy nghĩ chưa đúng. Cô đơn trong thất bại thường không đem đến sự phục hồi mà ngược lại nó gặm nhấm và làm tan vỡ mọi ý chí của chúng ta.
<!-- more -->
Hãy minh bạch với thất bại và chia sẻ những suy nghĩ trung thực về thất bại của mình với những người thân hay người bạn tin cậy. Đón nhận từ họ hơi ấm của sự tin tưởng và đồng cảm. Họ không thể đưa đến ngay lập tức cho chúng ta những giải pháp tháo gỡ thất bại hoặc giúp ta tạo ngay thành công, nhưng từ bàn tay thân ái, từ những an ủi mà họ đem đến trong sự chân thành, chúng ta tự mình có thể gượng đứng lên trong đổ nát, mất mát và xây dựng lại.

Tương tự như thế, chúng ta cũng đừng bao giờ quay lưng lại với những người thất bại, đừng bao giờ ngay cả khi họ từ chối chúng ta.

Trần Thị Lệ
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét