Cô con dâu: “Nấu nhạt tý thì bà chê nhạt nhẽo, giờ nấu mặn chút bà lại bảo nuốt không vô, rốt cuộc bà muốn sao đây?”
Mẹ nhìn thấy con trai vừa về đến nhà, một câu không rằng bèn gắp thức ăn bỏ vào miệng nhai.
Cô ta hằn học nhìn chồng. Anh gắp thử một miếng ăn, nhả ra ngay tức thì.
Con trai nói : “Anh không phải đã dặn em rồi sao, mẹ bị bệnh không thể ăn quá mặn !”
“OK
! Mẹ là của anh, sau này do anh nấu nhé !” Con dâu giận dỗi đi thẳng
vào phòng. Con trai chỉ còn cách thở dài, và quay sang nói với mẹ : “Mẹ,
đừng ăn nữa, con đi nấu mì cho mẹ ăn.”
Mẹ nói : “Không phải con có chuyện muốn nói với mẹ sao, có thì giờ hẵn nói, đừng để trong lòng !”
Con
trai nói : “Mẹ à, tháng sau con được thăng chức, con sẽ rất là bận …
còn phần vợ con, cô ta nói muốn ra ngoài kiếm việc làm, cho nên ……”
Ngay
lập tức mẹ hiểu ý con trai muốn nói gì : “Con trai ơi, đừng gửi mẹ vào
viện dưỡng lão nhé con !” Giọng nói nức nghẹn như khẩn cầu van xin .
Con
trai trầm tư nghĩ ngợi một hồi lâu, trong đầu anh ta như đang cố tìm
một lý do tốt hơn để thuyết phục mẹ : “Mẹ à, thật ra viện dưỡng lão
không phải là một nơi không tốt, mẹ biết rồi đấy, khi vợ con kiếm được
công việc, nhất định sẽ không còn thời gian chăm sóc mẹ chu đáo nữa đâu.
Trong viện dưỡng lão vừa có cái ăn, vừa có chỗ ở, lại có người chăm
sóc, không phải tốt hơn nhiều so với ở nhà hay sao ?”
Tắm
xong, ăn tạm một tô mì gói, con trai bèn đi vào phòng sách. Anh thừ
người đứng trước cửa sổ, có vẻ do dự. Ngày ấy mẹ còn trẻ đã ở góa, ngặm
đắng nuốt cay nuôi anh khôn lớn nên người, và còn gửi anh ra nước ngoài
du học. Nhưng, bà chưa bao giờ dùng tuổi thanh xuân của mình đã một đời
hy sinh vì anh đem ra uy hiếp mặc cả về sự hiếu thảo của anh, ngược lại
là vợ đã đem hôn nhân ra uy hiếp anh ! Không lẽ phải cho mẹ vào viện
dưỡng lão thật sao ? Anh tự hỏi bản thân, anh ta có chút không nhẫn tâm.
st
st
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét