Bạn thân không nhất thiết phải là người cùng sở thích nhưng phải là người hiểu mình.
Thật khó cho một người khi kể về nỗi buồn của họ. Những nỗi buồn ai cũng có, những cơn khủng hoảng, stress
ai cũng có nhưng quan trọng là ai sẽ nắm tay bạn bước qua những ngày
tháng đó, ai sẽ ngồi bên bạn lắng nghe câu chuyện đó hay họ sẽ là người
gắn thêm cho bạn nỗi phiền muộn?
Bạn là gì? Bạn thân là gì? Tôi tự hỏi những điều ấy có
giống nhau không hay nói và làm bao giờ cũng khác nhau? Thực ra tôi
hiểu rằng cho dù có trăm ngàn lời nói cũng không bằng lời khuyên bảo từ
chính trái tim. Vì vậy, nếu một người thực sự yêu quý bạn thì dù ai có
nói gì đi nữa, trái tim của họ vẫn sẽ chỉ cho họ đi đúng hướng, vẫn về
phía bạn và vẫn ở bên bạn. Còn nếu một người đã muốn rời xa bạn thì dù
có nói gì, trong phút chốc có thể họ vẫn còn do dự nhưng khi trái tim
không cảm thấy thoải mái lúc ở bên bạn thì tự nhiên họ sẽ rời xa. Vậy,
khi một người nào đó đã quyết định rời xa bạn, hãy để họ ra đi bởi níu
kéo một người nào đó, một trái tim không hướng về mình thì mình và họ
đều tổn thương như nhau.
Tôi không có nhiều bạn thân nhưng tôi chưa từng mất
một người bạn nào bởi họ với tôi không đơn giản tự nhiên mà trở thành
bạn thân. Chúng tôi đã trải qua thời gian rất dài tiếp xúc với nhau, tìm
hiểu về nhau và thậm chí có cả ghét bỏ, giận hờn. Điều kỳ lạ là nhiều
bạn thân của tôi không cùng sở thích và khác biệt về tính cách. Tôi tự
hỏi có phải vì thế mà dễ hiểu và thông cảm cho nhau hơn không?
Đứa bạn thân từ hồi học cấp một của tôi là trường hợp
tiêu biểu. Nó không hề biết gì đến văn chương, nghệ thuật, không đam mê
sách vở, không thích uống cafe, không thích hoa, cây cảnh... thậm chí là
sở thích thời trang của tôi với nó cũng hoàn toàn khác biệt. Vậy mà
chúng tôi có thể thân thiết đến bây giờ. Nhiều lúc, đi học xa, vì chuyện
này chuyện kia, tôi không điện thoại hoặc nhắn tin cho nó, lần nào cũng
để nó hỏi thăm trước nhưng không bao giờ nó trách tôi một lời.
Những lúc tôi buồn, nó điện thoại bảo tôi qua nhà ăn
cơm nó nấu và tám chuyện linh tinh hoặc đến nhà nấu cơm cho tôi ăn chứ
tuyệt đối không đả động đến chuyện vui buồn của tôi nếu tôi không muốn
kể. Lúc tôi làm mất máy chụp ảnh của nó thì nó lại bảo: "Của đi thay
người" và nói tôi đừng bận tâm gì đến. Tất cả những gì nó làm cho tôi
khiến tôi phải nghĩ lại về hai chữ "bạn thân".
Ừ, bạn thân không nhất thiết phải là người cùng sở
thích nhưng phải là người hiểu mình. Bạn thân không nhất thiết phải là
người có thể san sẻ mọi buồn vui với mình nhưng là người có thể làm mình
vui khi mình thấy buồn. Và bạn thân là người yêu thương mình bằng cả
trái tim của họ bởi chỉ có như thế họ mới không tính toán rằng ai quan
tâm tới ai nhiều hay ít, trước hay sau và có như thế, họ mới không những
lay động trước những lời nói từ những người không hiểu mình mà còn bảo
vệ mình bằng chính điều họ hiểu về mình.
Cảm ơn họ - những người bạn thân của tôi.
Lê Na
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét