Trong tình yêu không có khái niệm lạc hậu

Tình cờ lướt mạng,  chúng tôi  đọc được tâm sự của bạn Cúc Dại qua bài "Tôi có phải là người lạc hậu trong tình yêu?" và nghĩ rằng đây cũng là một trong những câu hỏi làm trăng trở không ít các bạn trẻ đang yêu.... 

Xin mời các bạn cùng đọc tâm sự của bạn Cúc Dại và những lời góp ý hữu ích của các bạn trẻ từ khắp các miền đất nước.

 

**************************************

Tôi có phải là người lạc hậu trong tình yêu?

Tôi là một phụ nữ gần 30 tuổi, có học thức và nghề nghiệp ổn định. Tôi vừa chính thức nói lời chia tay người yêu sau gần hai năm yêu nhau tha thiết. Trước khi đi đến quyết định này, tôi đã phải suy nghĩ rất nhiều vì tôi còn yêu anh ấy. Tôi cũng nghĩ đến việc mình đã gần 30 tuổi, nếu bỏ qua cơ hội này và phải bắt đầu lại một tình yêu mới thì có khó khăn hay không? Nhưng rồi tôi vẫn quyết định chia tay anh.

Lý do thật đơn giản: tôi muốn hẹn hò ở những quán cà phê tôi thích, còn anh luôn muốn rủ tôi vào nhà trọ. Anh nói vào nhà trọ chỉ hôn thôi, không làm gì khác, có gì mà ngại. Tôi tin là anh nói thật vì chưa bao giờ anh thất hứa với tôi, nhưng nhà trọ là nơi tôi không thích. Anh hỏi tại sao, tôi vẫn không giải thích được. Chỉ biết là mình không thích nơi đó mà thôi.

Tôi tự nhận mình là người có lối yêu cổ lỗ, còn anh là người có quan niệm yêu hiện đại. Anh cho rằng tình yêu hiện đại là phải quan hệ tình dục trước hôn nhân, là sống chung với nhau trước khi cưới, còn vào nhà trọ mà không quan hệ, chỉ hôn thôi cũng là điều bình thường... Dù anh nói gì vẫn không thuyết phục được tôi nên anh kết luận: tôi không yêu anh nên không chiều anh.

Thật ra tôi yêu anh nhiều lắm nên đã tìm mọi cách giữ mình cho anh, nhưng anh đã đòi hỏi cái mà tôi không thích.

Tôi không muốn mất anh, nhưng tôi lại càng không muốn đánh mất chính mình.

Mất anh tôi còn nhiều thứ, nhưng mất chính mình tôi chẳng còn gì cả. Tôi nghĩ như vậy, còn anh lúc nào cũng bảo tôi là người bảo thủ, cứng nhắc, không chịu thay đổi lối suy nghĩ và cách sống cho phù hợp với thời đại.

Tôi mong được các bạn chia sẻ về quyết định và lối suy nghĩ của mình. Tôi có thật sự là người lạc hậu trong tình yêu không?

Cúc Dại


===================================

Thiếu tỉnh táo, người đau khổ luôn là các cô gái!

Tôi là một người đàn ông gần 30 tuổi. Tôi không phải là người lạc hậu và cũng không phải không biết đòi hỏi ở tuổi 19, 20 - cái tuổi xốc nổi của thanh niên. Tôi không coi thường những bạn gái chọn tình dục trước hôn nhân nhưng luôn tôn trọng những người có lập trường vững chắc như bạn.

Đối với tôi, mỗi người phụ nữ trong đời là một viên ngọc tôi được nhận. Nếu viên ngọc có tì vết thì tôi sẽ cố làm cho nó sáng lên vì tôi yêu bản chất bên trong, yêu cái đẹp tâm hồn của người phụ nữ. Nếu may mắn có được một viên ngọc sáng chưa hề có tay ai chạm vào thì tôi sẽ nâng niu trân trọng nó hơn bao giờ hết.

Đàn ông chúng tôi không thật sự cảm thấy tình yêu sau khi đạt được mục đích. Cái chúng tôi cảm thấy là sự thỏa mãn và cũng có chút gì đó quyến luyến hơn với bạn gái của mình. Thế nhưng tất cả sẽ vơi đi khi mọi chuyện trở thành thói quen. Những cảm xúc ban đầu sẽ không còn nữa, đôi khi cả ham muốn cũng giảm dần theo.

Nhiều cô gái nghĩ rằng quan hệ xác thịt sẽ ràng buộc được đàn ông, có nhiều người lại nghĩ như trong phim - có một đứa con sẽ níu kéo được nhiều thứ. Thật dại dột! Các cô sẽ mất nhiều hơn được. Những thứ đó chỉ ràng buộc được chúng tôi ở mức độ nào đó nhưng “già néo đứt dây” - mọi thứ sẽ chẳng còn gì nếu không có tình yêu thật sự. Người đau khổ chỉ là bản thân các cô gái. Vì vậy Cúc Dại hãy dũng cảm lên, bạn đang làm đúng và hãy tiếp tục như thế.

Phạm Tuấn



===================================

Đó là lựa chọn đúng đắn

Tôi cũng là một phụ nữ ngấp nghé tuổi 30 như bạn. Cách đây lâu lắm rồi khi còn là một SV tuổi 19, tôi đã gặp và yêu anh, người đang sống với tôi bây giờ.

Cũng giống như bạn, tôi chỉ thích hẹn hò ở quán cà phê hay một nơi nào đó thật vui và lành mạnh, hai đứa nắm tay nhau thế là hạnh phúc lắm!

Nhưng anh thì không thích vậy. Và cũng như người yêu của bạn, anh ấy nêu đủ lý do để tôi chiều anh ấy. Quá yếu đuối tôi đã bằng lòng, ngoan ngoãn trong vòng tay anh. Tôi biết mình không đẹp lại không giàu. Việc anh yêu tôi cứ như là một may mắn trong cuộc đời. Thời gian trôi qua tình cảm ngày càng sâu đậm, chúng tôi dần tiến đến sống với nhau như vợ chồng, cái mà người ta hay gọi là sống thử. 

Có thử mới biết đá biết vàng, chạm mặt nhau hằng ngày chúng tôi mới phát hiện ở nhau những điều chưa biết. Phụ nữ luôn thiệt thòi hơn cả.

Trong khi tôi luôn tôn thờ tình yêu của mình, xem anh ấy là thần tượng và cứ mãi mộng mơ về một đám cưới, để một lần trong đời được khoác chiếc áo cưới thì anh ấy có lẽ đúng như câu: “Con ong đã tỏ đường đi lối về” đã tìm hoa khác mới lạ, thơm tho, đẹp đẽ hơn. Anh ấy đã có những người yêu khác. Chuyện xin cưới bây giờ đối với anh chỉ là chuyện vu vơ, không bao giờ có! Còn tôi đã lỡ làng một phận gái. Giữa chúng tôi dù vẫn còn sống chung nhưng chuyện lục đục cứ như cơm bữa. Và những người phụ nữ như tôi bị chính người đàn ông xưa kia thề non hẹn biển dối lừa, khinh khi.

Bạn thấy đấy, đó là hậu quả của việc sống theo phương Tây, sống không biết giữ mình mà tôi là một điển hình. Tôi thật khâm phục bạn đã rất sáng suốt khi không chiều theo ý anh ta. Đó chính là sự lựa chọn đúng đắn để giữ đức hạnh của mình. Đừng giẫm lên vết xe đổ của người khác bạn nhé! Đức hạnh của người phụ nữ không bao giờ lạc hậu cả.

"Cái kiểu nói “không yêu nhiều nên không chiều” chỉ là một kiểu dụ dỗ của cánh đàn ông mà thôi."

Cỏ Dại
 


=================================

Sao không chọn giữ tình yêu và không đánh mất mình?

Tôi là một cô gái chưa đến 25 tuổi và đang là giảng viên một trường ĐH.

Tôi sống trong một gia đình truyền thống và quan niệm của tôi về tình yêu trước đây cũng hết sức truyền thống. Tôi đã xem nụ hôn như một tín ngưỡng và chỉ trao cho người mà tôi sẽ lấy làm chồng. Tôi chưa bao giờ xem phim sex, đối với tôi chuyện tình dục trước hôn nhân thật xấu xa.

Khi có người yêu, tôi bắt gặp những luồng quan điểm trái chiều với mình. Anh ấy cũng như người yêu chị nghĩ quan hệ trước hôn nhân là chuyện bình thường, miễn yêu nhau thật lòng và có trách nhiệm.

Chúng tôi cũng tranh luận đôi lần về vấn đề này và cuối cùng tôi giữ quan điểm của mình còn anh thì tôn trọng quyết định của tôi. Nhưng điều tôi muốn nói ở đây không phải là việc có quan hệ trước hôn nhân hay không mà căn bản là mình muốn gì và bản thân có biết giữ mình hay không?

Chị nói không thích vào nhà trọ, còn anh ấy lại thích hẹn hò chị ở đó và đây là nguyên nhân chia tay của chị. Chị không thể giải thích tại sao mình không thích nơi đó, nhưng theo tôi nghỉ chị không muốn đến đó vì: Thứ nhất, chị không thích một nơi không đàng hoàng, chị nghĩ nam nữ đưa nhau vào đó chỉ để làm chuyện ấy và chị không muốn bị “đồng hóa” với họ. Thứ hai, chị sợ dư luận. Thứ ba, chị sợ đến một ngày anh ấy không giữ lời hứa là “chỉ hôn thôi”.

Chị ạ! Tôi đã sợ tất cả những điều trên khi người yêu đến nhà tôi (tôi ở trọ một mình). Vì sợ mọi người xì xào nên lúc nào tôi và anh cũng để xe bên ngoài và mở toang các cửa. Nhưng chúng tôi vẫn bị để ý, vẫn bị mất tự do, chỉ được cái tiếng là đàng hoàng, nhưng biết đâu họ vẫn nghĩ “Ôi dào, chúng nó không ở đây thì dắt nhau ra nhà nghỉ, khách sạn mấy hồi”.

Mặc dù sống trong xã hội hiện đại nhưng quan niệm của người Á đông nói chung và người VN nói riêng vẫn rất truyền thống, nhiều khi tôi thấy khắt khe với những người trẻ. Cảnh những người yêu nhau hôn nhau trên đường là điều khó chấp nhận ở VN, hôn nhau trong công viên cũng có thể làm những người ngoài cuộc nóng mắt... Không gian riêng để những người yêu nhau bày tỏ tình cảm thật hiếm hoi, nhất là ở những TP lớn, còn đến những nơi vắng vẻ chắc gì đã an toàn.

Việc anh ấy đưa chị đến nhà trọ thiết nghĩ chỉ vì muốn có không gian riêng để thể hiện tình yêu với chị. Tôi nghĩ anh ấy hiểu quan niệm của chị và cũng rất tôn trọng chị. Nếu chị không muốn đến nhà trọ có thể thỉnh thoảng cùng anh ấy sắp xếp thời gian đi dã ngoại hoặc du lịch để có không gian riêng thoải mái thể hiện tình yêu. Anh ấy chỉ muốn hôn chị chứ đâu muốn đi quá giới hạn. Quan trọng là anh chị cần trao đổi thẳng thắn để tìm ra giải pháp trên cơ sở tích cực vun đắp cho tình yêu, chứ không phải thuyết phục nhau là quan điểm của tôi hay quan điểm của anh mới đúng, mới phù hợp.

Tôi thấy chị hơi nặng nề khi nghĩ phải đánh đổi tình yêu của mình vì “không muốn đánh mất chính mình”. Sao chị không chọn giữ được tình yêu và cũng không đánh mất mình? Đâu cứ phải khăng khăng giữ chính kiến của mình mới thể hiện cá tính. Đôi khi đó là sự ích kỷ không những đối với người yêu mà còn đối với chính bản thân mình.

                      My7784@...


                                (Tuổi Trẻ Online)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét