Đó là khi em biết trải lòng: “Em đã từng rất hận cuộc đời này vì đã mang người cha thân yêu của em đi xa. Trái tim em như muốn vỡ tung khi đối diện điều đó. Nhưng giờ đây em đã thấu hiểu. Nỗi đau này ai cũng phải gánh chịu, chỉ là sớm hay muộn. Từ đó, em biết trân trọng hơn những người em yêu quý, biết được mỗi chúng ta đều phải trải qua nghịch cảnh. Chỉ khác nhau cách lựa chọn: làm loài cá bơi lên thượng nguồn hay lặn sâu xuống đáy biển…”. (Phan Thị Thanh Tâm - 12A10)
Là khi em biết nhận ra: “Cuộc sống luôn biến động khó lường. Vì làm ăn thua lỗ, cờ bạc… mà món nợ khổng lồ đã mang gia đình đi xa khi tiếng “mẹ” tôi còn chưa kịp gọi. Tôi lớn lên từ tình yêu ấm áp nhẹ nhàng của nội. Thiếu thốn vật chất thì tôi có đấy nhưng tình thương thì luôn đầy. Tôi vô cùng hạnh phúc khi là cháu của nội. Tôi luôn hãnh diện vì nội đã nuôi lớn tôi bằng nghị lực và tình yêu thương. Vì vậy, tôi rất trân trọng khoảng thời gian đẹp được ở bên nội. Được yêu nội và được nội yêu là nguồn sức mạnh lớn xoa dịu tâm hồn tôi những lúc đơn độc và đớn đau để tôi nhận ra nội chính là nguồn sống của tôi…”. (Nguyễn Hoàng Thông - 12A10)
Và khi thực sự trưởng thành, em sẽ biết ghi dấu ký ức một cách sâu sắc và không quên gắn với trách nhiệm: “Mẹ à! Bây giờ con đã thấu hiểu được công lao của mẹ. Mẹ là người phụ nữ vĩ đại nhất trong cuộc đời con. Bởi có mấy ai chịu nổi khi gửi 3 đứa con 3 nơi để làm việc kiếm tiền nuôi chúng ăn học. Có mấy ai đi bán tôm cá ở Hà Nội đến 11g đêm rồi lên xe khách về Thanh Hóa thăm con để 4g sáng quay lại Hà Nội không? Con nghĩ là không đâu mẹ à. Con thường trách mẹ sao cứ về muộn để con không kịp nhìn thấy mẹ. Thời gian cứ thế trôi đi. Và ngày anh em con đoàn tụ bên mẹ cũng đến. Với mẹ, đó là ngày hạnh phúc nhất. Cảm ơn mẹ. Để đáp lại, con sẽ cố gắng trở thành một sĩ quan cảnh sát hoặc một bác sĩ để mẹ tự hào. Mẹ hãy tin ở con vì con đã trưởng thành". (Lê Hồng Phúc - 12A10)
Nhận thức đó chỉ có ở người trưởng thành. Vì các em dám đương đầu với thử thách, dám đón lấy những khó khăn, dám thách thức những cơ hội để được phát huy hết khả năng của mình. Từ đó các em sẽ nhận ra trưởng thành là khi ta khao khát thành công và sống hết mình với ước mơ và hoài bão. Khi trưởng thành, chúng ta luôn tìm kiếm những cơ hội để thành công và sống trọn vẹn với cuộc sống mình đã chọn.
Lớn lên là quá trình sinh học của mỗi con người. Nhưng nếu không biết mình cần gì và làm gì để trưởng thành thì mãi mãi chỉ nằm ở quá trình lớn lên mà thôi. Chỉ khi các em dám bước ra khỏi thế giới của mình từ những trải nghiệm ý nghĩa, những rào cản và thử thách, những mất mát và đớn đau… để học cách chấp nhận và đối diện, khi đó các em mới thực sự trưởng thành.
DƯƠNG THU TRANG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét