Chấp nhận bản thân mình

Khoảnh khắc bạn chấp nhận bản thân mình bạn trở nên cởi mở, bạn trở nên mong manh, bạn trở nên tiếp nhận. Khoảnh khắc bạn chấp nhận bản thân mình không có nhu cầu về bất kì tương lai nào bởi vì không cần cải tiến bất kì cái gì. Thế thì tất cả đều là tốt, thế thì tất cả đều là tốt như nó vậy. Trong chính kinh nghiệm đó cuộc sống bắt đầu mang màu sắc mới, âm nhạc mới nảy sinh.

Nếu bạn chấp nhận bản thân mình, đó là việc bắt đầu của chấp nhận tất cả. Nếu bạn bác bỏ bản thân mình, bạn về căn bản đang bác bỏ vũ trụ; nếu bạn bác bỏ bản thân mình, bạn đang bác bỏ sự tồn tại. Nếu bạn chấp nhận bản thân mình, bạn đã chấp nhận sự tồn tại; thế thì chẳng có gì khác để làm ngoại trừ tận hưởng, mở hội. Không phàn nàn nào còn lại, không có đố kị; bạn cảm thấy biết ơn. Thế thì cuộc sống và cái chết đều tốt, thế thì niềm vui là tốt và nỗi buồn là tốt, thế thì ở cùng người yêu của mình là tốt và ở một mình là tốt. Thế thì bất kì cái gì xảy ra cũng đều tốt bởi vì nó xảy ra từ cái toàn thể.

Nhưng bạn đã từng bị ước định trong hàng thế kỉ để không chấp nhận bản thân mình. Tất cả các nền văn hoá của thế giới đều đã từng đầu độc tâm trí con người bởi vì tất cả chúng đều phụ thuộc vào một điều: hoàn thiện bản thân bạn. Tất cả chúng đều tạo ra lo lắng trong bạn - lo lắng là trạng thái căng thẳng giữa cái bạn đang là với cái bạn phải là. Mọi người nhất định vẫn còn lo lắng nếu có cái "phải" trong cuộc sống. Nếu có một lí tưởng phải được hoàn thành, làm sao bạn có thể thoải mái được? Không thể nào sống được bất kì cái gì một cách toàn bộ bởi vì tâm trí đang khao khát về tương lai. Và tương lai đó chẳng bao giờ tới cả - nó không thể tới được. Bởi chính bản chất của ham muốn của bạn, nó là không thể được. Khi nó tới bạn sẽ bắt đầu tưởng tượng ra những thứ khác, bạn sẽ bắt đầu ham muốn thứ khác. Bạn bao giờ cũng tưởng tượng ra trạng thái sự việc tốt hơn. Và bạn bao giờ cũng có thể vẫn còn trong lo lắng, căng thẳng, lo nghĩ - đó là cách nhân loại đã từng sống hàng thế kỉ rồi.

Chỉ hiếm khi, thỉnh thoảng thôi, mới có một người thoát ra khỏi cái bẫy này. Người đó được gọi là người thức tỉnh. Người thức tỉnh này là người đã tuột ra khỏi cái bẫy của xã hội, người đã thấy rằng điều này là ngớ ngẩn. Bạn không thể nào hoàn thiện được bản thân mình. Khi bạn dừng hoàn thiện bản thân mình, cuộc sống hoàn thiện bạn. Trong thảnh thơi đó, trong chấp nhận đó, cuộc sống bắt đầu âu yếm bạn, cuộc sống bắt đầu tuôn chảy qua bạn. Và khi bạn không có hằn học nào, không phàn nàn nào, bạn nở ra, bạn nở hoa.

Chấp nhận bản thân mình như bạn vậy đi. Và đó là điều khó khăn nhất trên thế giới bởi vì nó đi ngược lại ước định của bạn, giáo dục của bạn, văn hoá của bạn. Từ chính lúc ban đầu bạn đã từng được bảo bạn phải thế nào. Không ai đã từng bảo bạn rằng bạn là tốt như bạn đang vậy; họ tất cả đều đặt các chương trình vào tâm trí bạn. Bạn đã bị lập trình bởi bố mẹ, bởi tu sĩ, chính khách, thầy giáo - bạn đã bị lập trình chỉ vì một điều thôi: Cứ hoàn thiện bản thân mình. Dù bạn ở đâu, cứ chạy xô đi vì cái gì đó khác. Chưa bao giờ nghỉ ngơi. Làm việc cho tới chết.

Đó là lí do tại sao mọi người níu bám lấy khổ sở - họ phù hợp với việc lập trình của mình. Mọi người cứ tự trừng phạt mình theo cả nghìn lẻ một cách thức tinh vi. Tại sao? Bởi vì điều đó khớp với chương trình. Nếu bạn không như bạn đáng phải thế, bạn phải tự trừng phạt mình, bạn phải tạo ra khổ sở cho bản thân mình. Đó là lí do tại sao mọi người cảm thấy thoải mái khi họ khổ sở.

Mọi người cảm thấy hạnh phúc khi họ khổ sở; họ trở nên rất, rất không thoải mái khi họ hạnh phúc. Đây là một quan sát: Khi họ khổ sở, mọi thứ là như nó đáng phải vậy. Họ chấp nhận nó - nó khớp với ước định của họ, với tâm trí họ. Họ biết họ đang kinh khủng thế nào, họ biết rằng họ là tội nhân.

Bạn đã từng được bảo rằng bạn được sinh ra trong tội lỗi. Ngu xuẩn làm sao! Vô nghĩa làm sao! Con người không được sinh ra trong tội lỗi, con người được sinh ra trong hồn nhiên. Chưa bao giờ có bất kì tội lỗi nguyên thuỷ nào, chỉ có mỗi hồn nhiên nguyên thuỷ. Từng đứa trẻ được sinh ra trong hồn nhiên. Chúng ta làm cho nó cảm thấy mặc cảm - chúng ta bắt đầu nói, "Điều này không được vậy. Con phải giống thế này." Và đứa trẻ thì tự nhiên và hồn nhiên. Chúng ta phạt nó vì tự nhiên và hồn nhiên, và chúng ta thưởng nó vì giả tạo và tinh ranh. Chúng ta thưởng cho nó vì là rởm - tất cả phần thưởng của chúng ta đều dành cho người rởm. Nếu ai đó hồn nhiên, chúng ta không cho phần thưởng nào; chúng ta không quan tâm gì đến người đó, chúng ta không có kính trọng gì người đó. Hồn nhiên bị kết án, hồn nhiên bị coi là đồng nghĩa với tội ác. Hồn nhiên bị coi là ngu xuẩn, tinh ranh được coi là thông minh. Cái rởm được chấp nhận - cái rởm khớp với xã hội rởm.

Thế thì toàn thể cuộc sống của bạn sẽ chẳng là gì ngoài nỗ lực để tạo ra ngày một nhiều trừng phạt bản thân mình. Và bất kì điều gì bạn làm cũng đều sai, cho nên bạn phải tự trừng phạt mình vì mọi niềm vui. Ngay cả khi niềm vui tới - mặc cho bản thân bạn, tự nhủ mình, khi niềm vui tới mặc cho bản thân bạn, khi thỉnh thoảng Thượng đế đơn giản đâm sầm vào bạn và bạn không thể né tránh được ngài - ngay lập tức bạn bắt đầu trừng phạt bản thân mình. Cái gì đó đã đi sai - làm sao điều này có thể xảy ra cho người khủng khiếp như bạn?

Thực tế, khi ai đó yêu bạn, bạn có chút ít ngạc nhiên. "Mình-sao? Một người yêu mình sao?" Ý tưởng này nảy sinh trong tâm trí bạn: "Bởi vì anh ấy không biết mình, đó là lí do tại sao. Nếu anh ấy mà biết mình, nếu anh ấy mà nhìn thấu mình, anh ấy sẽ chẳng bao giờ yêu mình đâu." Cho nên những người yêu bắt đầu che giấu bản thân mình lẫn nhau. Họ giữ nhiều điều riêng tư, họ không mở các bí mật của mình bởi vì họ sợ rằng khoảnh khắc họ mở trái tim mình, tình yêu nhất định biến mất - bởi vì họ không thể yêu được bản thân mình, làm sao họ có thể quan niệm được về bất kì ai khác yêu họ?

Tình yêu bắt đầu bằng yêu bản thân mình. Đừng vị kỉ nhưng tự đầy đủ. Đừng bị ám ảnh bởi bản thân mình. Nhưng là một người biết tự yêu mình một cách tự nhiên là điều phải có, một hiện tượng cơ bản. Chỉ thế thì từ nó bạn mới có thể yêu được người nào đó khác.

Chấp nhận bản thân mình, yêu bản thân mình, bạn là sáng tạo của Thượng đế. Chữ kí của Thượng đế là trên bạn, và bạn là đặc biệt, duy nhất. Không ai khác đã bao giờ giống như bạn, và không ai khác sẽ giống bạn - bạn đơn giản duy nhất, vô song. Chấp nhận điều này, yêu điều này, mở hội điều này - và trong chính việc mở hội đó bạn sẽ bắt đầu thấy tính duy nhất của người khác, cái đẹp vô song của người khác. Tình yêu là có thể chỉ khi có chấp nhận sâu sắc về bản thân người ta, người khác, thế giới. Chấp nhận tạo ra chỗ để tình yêu phát triển, mảnh đất mà trong đó tình yêu nở hoa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét