Thanh niên phải dám ước mơ, biết rèn luyện và soi rọi lại
mình.
Ta đang sống trong một xã hội bình yên bình thường. Do đó trước hết hãy chọn là một người bình thường. Đó là phải được học tập, có việc làm, có một gia đình bình yên trong một đất nước bình yên.
Bình yên ở đây không có nghĩa “sáng cắp ôtô đi, tối cắp về”, mà ở dưới mỗi mái ấm bình yên đó phải có những con người có lý tưởng, biết đóng góp cho cuộc sống, cho xã hội.
Hãy là một người bình thường nhưng hãy chọn cho mình một lĩnh vực, và trong lĩnh vực của mình hãy là một chuyên gia giỏi. Là bình thường, nhưng khi đã ước mơ thì phải quyết liệt.
Xã hội, tổ chức thanh niên, trường học phải góp phần nuôi dưỡng, hun đúc ước mơ trong mỗi bạn trẻ. Ai có điều kiện thì xã hội phải hun đúc.
Thanh niên bây giờ biết sống đúng cách thanh niên. Họ biết mình muốn gì, cần gì trong cuộc sống. Đó không phải là ích kỷ, thực dụng.
Cuộc sống phải cụ thể, sắc nét như vậy mới ra được vấn đề, thanh niên là phải vậy.
Ước mơ, khát vọng, tham vọng đôi khi ranh giới của nó rất mong manh. Khi không có trái tim, lý trí dẫn dắt thì đó là tham vọng. Có trái tim đó là khát vọng, là ước mơ. Sống có trái tim thì được mọi người hiểu và chia sẻ. Khi trái tim ta chân thành mà bị bội bạc, ít nhất người bội bạc cũng sẽ ray rứt.
Nhưng ước mơ, khát vọng luôn cần có sự bao dung, để khi thất bại cũng tìm thấy ở đó những ý nghĩa và bắt đầu một hành trình mới. Nhưng ước mơ chỉ bằng trái tim không thì không đủ sắc. Quá nặng về trái tim thì dễ ngả nghiêng. Trái tim và khối óc phải hòa quyện, dẫn dắt nhau.
Trong cuộc phấn đấu để tiến tới đích, có bạn trẻ bày tỏ sự ngao ngán khi những người có thân có thế chiếm hết đường đua tốt và họ thoái chí. Phải công nhận rằng khó tìm kiếm một sự công bằng tuyệt đối trên bất cứ quốc gia nào, thời đại nào. Nhưng mọi sự phấn đấu đều không thừa trong cuộc sống. Có sự phấn đấu thì không có cánh cửa nào khép lại với chúng ta.
Ngay cả tôi, không phải không có lúc thác ghềnh, không phải lúc nào cũng thuận lợi. Nhưng tôi vẫn khuyên một điều : phải dũng cảm trong cuộc sống, khi ta mất không thể cam chịu. Phải biết đấu tranh với cái chưa tốt để bảo vệ mơ ước và khát vọng của mình. Và đã ước mơ thì phải đi đến cùng.
TS Phan Thanh Bình (Tuổi Trẻ Online)
Ta đang sống trong một xã hội bình yên bình thường. Do đó trước hết hãy chọn là một người bình thường. Đó là phải được học tập, có việc làm, có một gia đình bình yên trong một đất nước bình yên.
Bình yên ở đây không có nghĩa “sáng cắp ôtô đi, tối cắp về”, mà ở dưới mỗi mái ấm bình yên đó phải có những con người có lý tưởng, biết đóng góp cho cuộc sống, cho xã hội.
Hãy là một người bình thường nhưng hãy chọn cho mình một lĩnh vực, và trong lĩnh vực của mình hãy là một chuyên gia giỏi. Là bình thường, nhưng khi đã ước mơ thì phải quyết liệt.
Xã hội, tổ chức thanh niên, trường học phải góp phần nuôi dưỡng, hun đúc ước mơ trong mỗi bạn trẻ. Ai có điều kiện thì xã hội phải hun đúc.
Thanh niên bây giờ biết sống đúng cách thanh niên. Họ biết mình muốn gì, cần gì trong cuộc sống. Đó không phải là ích kỷ, thực dụng.
Cuộc sống phải cụ thể, sắc nét như vậy mới ra được vấn đề, thanh niên là phải vậy.
Ước mơ, khát vọng, tham vọng đôi khi ranh giới của nó rất mong manh. Khi không có trái tim, lý trí dẫn dắt thì đó là tham vọng. Có trái tim đó là khát vọng, là ước mơ. Sống có trái tim thì được mọi người hiểu và chia sẻ. Khi trái tim ta chân thành mà bị bội bạc, ít nhất người bội bạc cũng sẽ ray rứt.
Nhưng ước mơ, khát vọng luôn cần có sự bao dung, để khi thất bại cũng tìm thấy ở đó những ý nghĩa và bắt đầu một hành trình mới. Nhưng ước mơ chỉ bằng trái tim không thì không đủ sắc. Quá nặng về trái tim thì dễ ngả nghiêng. Trái tim và khối óc phải hòa quyện, dẫn dắt nhau.
Trong cuộc phấn đấu để tiến tới đích, có bạn trẻ bày tỏ sự ngao ngán khi những người có thân có thế chiếm hết đường đua tốt và họ thoái chí. Phải công nhận rằng khó tìm kiếm một sự công bằng tuyệt đối trên bất cứ quốc gia nào, thời đại nào. Nhưng mọi sự phấn đấu đều không thừa trong cuộc sống. Có sự phấn đấu thì không có cánh cửa nào khép lại với chúng ta.
Ngay cả tôi, không phải không có lúc thác ghềnh, không phải lúc nào cũng thuận lợi. Nhưng tôi vẫn khuyên một điều : phải dũng cảm trong cuộc sống, khi ta mất không thể cam chịu. Phải biết đấu tranh với cái chưa tốt để bảo vệ mơ ước và khát vọng của mình. Và đã ước mơ thì phải đi đến cùng.
TS Phan Thanh Bình (Tuổi Trẻ Online)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét