Sau
một đêm bay từ Washington D.C., tôi rất mệt mỏi và tôi tới nhà thờ Mile
High ở Denver để chỉ đạo 3 dịch vụ và một phân xưởng sao cho phát triển
tốt. Khi tôi bước vào, tiến sĩ Fred Vogt hỏi tôi, "Anh có biết về Tổ
chức từ thiện Hãy-Có-Một-Ước-Mơ?(Make a Wish Foundation)"
"Có," tôi trả lời.
"Tốt, Amy Graham được chẩn đoán là bị bệnh bạch cầu giai đoạn cuối. Họ cho cô bé 3 ngày. Cô ấy khát khao được tham dự một buổi nói chuyện của anh."
"Tốt, Amy Graham được chẩn đoán là bị bệnh bạch cầu giai đoạn cuối. Họ cho cô bé 3 ngày. Cô ấy khát khao được tham dự một buổi nói chuyện của anh."
Tôi choáng váng. Một cảm giác tự hào nhưng cả sự sợ hãi và nghi ngờ cùng có trong tôi. Tôi không thể tin nổi. Tôi nghĩ rằng những đứa trẻ sắp chết muốn đi chơi Disneyland, hoặc gặp các nhân vật nổi tiếng, những siêu sao. Chắc chắn rằng mấy đứa trẻ đó không muốn dành mấy ngày cuối cùng của cuộc đời để nghe Mark Victor Hansen. Tại sao một đứa trẻ chỉ còn sống vài ngày cuối cùng lại muốn tới nghe một nhà diễn thuyết về động lực tinh thần. Đột ngột, những suy nghĩ của tôi bị cắt đứt...
"Đây là Amy," Vogt nói và đặt vào tay tôi bàn tay yếu đuối của cô bé. Trước mắt tôi là một cô bé 17 tuổi choàng một cái khăn màu đỏ và cam trên đầu, che đi toàn bộ mái đầu đã không còn tóc sau những cuộc trị liệu. Thân thể xanh xao của cô bé trông vô cùng yếu đuối. Cô bé nói, "Cháu có hai mục tiêu là tốt nghiệp phổ thông và tham dự buổi thuyết trình của bác. Các bác sĩ đã không tin rằng cháu có thể thực hiện được. Họ không nghĩ rằng cháu còn có đủ sức. Cháu đã được trả về cho gia đình... Đây là bố và mẹ của cháu."
Nước mắt trào lên; tôi dường như nghẹt thở. Tôi cảm thấy chao đảo, xúc động. Để lấy lại giọng nói của mình, tôi đằng hắng, mỉm cười và nói "Cháu và bố mẹ sẽ là khách mời của chúng tôi. Xin cảm ơn vì cháu đã tới tham dự." Chúng tôi ôm lấy nhau, lau nước mắt và chia tay.
Tôi đã tham gia rất nhiều hội thảo về chữa bệnh tại Hoa Kỳ, Canada, Malaysia, New Zealand và Australia. Tôi đã coi những nhà chữa bệnh giỏi nhất làm việc và tôi đã học, nghiên cứu, nghe, cân nhắc và hỏi điều gì đã hoạt động, tại sao và như thế nào. Vào buổi chiều Chủ nhật đó, tôi điều khiển một hội thảo mà Amy và bố mẹ em tham dự. Cả ngàn khán giả tràn ngập phòng họp, háo hức muốn học, phát triển những khả năng mà trước nay họ không biết đến.
Tôi nhẹ nhàng hỏi khán giả xem họ có muốn học một quy trình chữa bệnh mà có thể giúp họ trong cả cuộc đời không. Từ trên bục diễn thuyết tôi có thể thấy mọi người đều giơ cao tay lên trời. Tất cả đều đồng lòng muốn học. Tôi chỉ cho mọi người cách xoa mạnh hai bàn tay vào nhau rồi tách nó ra khoảng 5 cm và cảm nhận được nguồn năng lượng chữa bệnh phát ra từ nó. Tôi bắt cặp từng người lại với nhau để họ có thể cảm nhận được nguồn năng lượng từ người này đến người kia. Tôi nói "Nếu các bạn muốn chữa bệnh, hãy làm tại đây và ngay bây giờ."
Khán giả liên kết lại với nhau và đó là một
cảm giác ngây ngất tuyệt vời. Tôi giải thích rằng mỗi người đều có một
năng lượng chữa bệnh và khả năng chữa bệnh. Năm phần trăm trong số chúng
ta có được nó rõ ràng và mạnh mẽ đến mức có thể hành nghề. Tôi nói,
"Sáng hôm nay, tôi vừa được giới thiệu với Amy Graham, một cô gái 17
tuổi, người có ước muốn cuối cùng trong đời là tham dự buổi thuyết trình
này. Tôi muốn đưa cô lên trên đây và các bạn hãy gửi những năng lượng
chữa bệnh tự nhiên của các bạn lên cho cô. Có lẽ chúng ta giúp được cho
cô bé. Cô không yêu cầu điều đó. Tôi chỉ làm điều này một cách tự động
vì cảm thấy nó đúng."
Khán giả hô "Phải! Phải! Phải! Phải!"
Bố
của Amy dắt cô lên trên bục. Cô nhìn thật yếu ớt sau tất cả những cuộc
hóa trị liệu pháp, những ngày dài trên giường bệnh và sự thiếu vận động.
(Các bác sĩ còn không cho cô đi lại hai tuần trước khi tới tham gia với
chúng tôi.)
Tôi kêu mọi người làm nóng hai bàn tay, và gửi
đến cho cô năng lượng chữa bệnh của họ. Sau đó mọi người đứng dậy vỗ tay
hoan hô cô mà ai nấy đều nước mắt lưng tròng.
Hai tuần sau
đó, cô gọi điện và báo rằng các bác sĩ sau khi kiểm tra sức khỏe cô đã
cho cô về và chính cô cũng cảm thấy có sự thuyên giảm đáng kể. Hai năm
sau đó cô gọi điện báo tôi biết rằng cô lập gia đình.
Tôi rút
ra được rằng, không nên coi thường sức mạnh mà tất cả chúng ta đều có.
Nó luôn luôn sẵn sàng để dùng cho mục đích cao đẹp nhất. Chúng ta phải
nhớ đến việc sử dụng nó.
Học phí kiểu này ĐH chỉ dành cho con nhà giàu thôi...Hic...hic..
Trả lờiXóa