Tín vật của hôn nhân

"Tình yêu giúp chúng tôi có động cơ học tập và vui sống", và "...sự gần gũi giữa hai người khác phái, đặc biệt giữa hai người yêu nhau dẫn đến lòng mong muốn được trao thân"...


Thế nhưng bây giờ, có thời gian bình tâm nghĩ lại, tôi mới thấy mình ích kỷ, tham lam. Sao không lấy tình yêu làm "động lực học tập và vui sống hơn" mà chỉ chú tâm vào hoan lạc xác thân?

Thật ra, với cánh đàn ông, chả cần phải "hai người yêu nhau" mà chỉ cần "...sự gần gũi giữa hai người khác phái" là đã "dẫn đến lòng mong muốn trao thân" rồi. "Yêu" chỉ là phần băng nổi. "Chiếm đoạt" mới nặng, to như tảng băng chìm. Hãy tự hỏi tình yêu của ta có chân thật, vững bền khi hậm hực chia tay người yêu chỉ vì không chiếm được cái "ngàn vàng"? Câu trả lời đã nằm trong câu hỏi!

Ở vị thế người con gái, liệu bạn có được sống yên khi gia đình, người thân, bạn bè biết bạn đã "ăn cơm trước kẻng"? Đến những người bị nghịch cảnh ập đến như bị tai nạn, bị cưỡng hiếp... dư luận còn chưa cảm thông chia sẻ huống chi người đã chủ động trao thân.

Chưa phải là vợ chồng, liệu có gì bảo đảm khi "con ong đã tỏ đường đi lối về", đã "no xôi, chán chè”... người đàn ông sẽ không như con bướm đậu rồi bay?

Rồi, có người chồng nào (cả bạn, cả tôi) cam phận làm "kẻ đến sau" mà không có những lần mỉa mai, soi mói, giày vò người vợ đã từng trao thân cho kẻ khác? Thế là thiệt thòi, bất hạnh đeo bám người phụ nữ suốt đời.

Vì vậy, tình yêu không thể đem cái "ngàn vàng" ra cân đong, đo, đếm, suy tính chuyện "giữ, cho". "Ngàn vàng" là tín vật vô giá của hôn nhân, chỉ nên "cho" trong đêm đầu "trao thân, gửi phận"!
                                                                           Đào Bắc (Phụ Nữ Online)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét