Cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã viết trong một ca khúc: "Sống trong đời sống cần có một tấm lòng, để làm gì em biết không? Để gió cuốn đi…”. Vậy đó.
Dù mình sống tốt mà không ai đáp đền thì vẫn phải luôn tích cực sống tốt, đúng đắn và hữu ích. Vì mỗi một hành vi sống tốt (thiện) của mình khi gửi vào cuộc sống, nó tồn tại dưới nhiều dạng thức, và dẫu có "gió cuốn đi" thì những tấm lòng tốt ấy vẫn còn nguyên giá trị cho đời.
Thế
nhưng, cái sự “đến” và “đi” của một kiếp người lắm khi cũng không đơn
giản. Và giữa dòng đời rộn rã này, có những tấm lòng thầm lặng gắn bó
với những góc khuất của thân phận, góp những tấm lòng chân chất chia sẻ
cùng nỗi cơ cực của kiếp người…
Như
câu chuyện ông Bùi Văn Oanh và “Tổ mai táng từ thiện” bình lặng mà ý
nghĩa. Người ta thường gọi ông là Ba Oanh, ở một con hẻm lao động nghèo
trên đường Đoàn Văn Bơ (Q.4, Tp.HCM), làm nghề đạp xe ba gác nuôi gia
đình với vóc dáng cao gầy và gương mặt khắc khổ. Đến hồi xe ba gác bị
cấm, ông phải đi lượm rác làm kế sinh nhai. Ấy thế mà lòng từ thiện lại
nảy sinh ở một con người sống trong hoàn cảnh như vậy. Đích thân ông vận
động được 21 người (đều là dân nhập cư nghèo) cùng lập “Tổ mai táng từ
thiện” từ năm 1979. Suốt 30 năm qua, những người nghèo ấy đã lo liệu
tiễn đưa hơn 800 người nghèo khác về với cát bụi. Ông đi xin tiền khắp
nơi để mua quan tài cho những người nghèo đến nỗi khi mất vẫn không có
được một cỗ áo quan. Nhiều đám, đến cả “cháo khuya” ông cũng phải tự
xoay xở.
“Tổ
mai táng từ thiện” của ông Oanh gồm những người nghèo vật chất nhưng
lại rất giàu tình thương. Họ không nề hà chuyện gì, đi bất kỳ lúc nào,
dù là nửa khuya về sáng. Những lời ông nói rất sâu lắng: “Tôi nghĩ ai
sinh ra cũng có quyền chết đàng hoàng, nhưng đôi khi ông Trời cũng chơi
khăm phận nghèo. Với một số người, cái chết đàng hoàng nhiều khi cũng
không thể có. Tất cả đều trở thành hư vô. Phải sống gần hết đời người
tôi mới hiểu rằng chẳng có quan tài nào có túi để đựng tiền bạc và danh
vọng khi người ta lìa đời”.
Triết
lý cuộc đời luôn bí ẩn, đầy những đau khổ. Sống trong “khổ hải trần
gian”, con người luôn khao khát và miệt mài đi tìm hạnh phúc. Trên hành
trình đó, nhiều khi bóng dáng hạnh phúc rất xa mờ nhưng chính sự đón
nhận của mỗi người trước nghịch cảnh làm sáng lên niềm tin vào vòng
quay nhân quả: tin tưởng nghịch cảnh đang đến với mình là có lý do và
tin tưởng những điều thiện mình đang làm sẽ còn nguyên ý nghĩa.
Như
ở khu chợ Bình Lợi (Bình Thạnh, Tp.HCM) có một bà già lọm khọm, lưng
còng, hàng ngày đẩy chiếc xe nhỏ rong ruổi khắp nơi để lượm ve chai từ
sáng sớm đến tận khuya, nhưng chiều nào bà cũng dành thời gian tham dự
thánh lễ và rước lễ. Hoặc như trên đường Phan Đăng Lưu có một bà già
khác cũng lọm khọm mỗi ngày dắt chiếc xe đạp mini nhích đi từng bước cực
nhọc, có lẽ bà ngồi bán gì ở đâu đó đến tối mới về. Tuổi tác của họ bây
giờ đáng lẽ phải được nghỉ ngơi, nhưng họ vẫn phải mưu sinh hàng ngày.
Thật rất đỗi mủi lòng mỗi khi nhìn họ lam lũ như vậy!
Không
ai không một lần đi qua bến Biệt ly – “Cõi đi về” của thân phận con
người. Người giàu hay nghèo, sang hay hèn, tốt hay xấu, già hay trẻ,…
cũng có ngày nhắm mắt xuôi tay. Khoa học chỉ có thể kéo dài thêm sự sống
chứ không ngăn chặn được cái chết. Biết vậy mà người ta vẫn ghen ghét
nhau, thù oán nhau, lừa dối nhau,… thậm chí là giết nhau. Có những người
còn trẻ, chỉ ở tuổi thiếu niên. Giết người, cướp của, rồi khi chết có
đem theo được đâu?
Những
người như ông Ba Oanh thật đáng trân trọng, mỗi tạo tác trong cuộc sống
bình dị của họ chính là đang khắc thêm những nét đẹp vào chiều sâu cuộc
đời. Cộng đồng xung quanh họ sẽ cộng hưởng được những giá trị đáng kính
phục ấy, và như một sự tự nhiên, cuộc sống sẽ dịu nhẹ hơn nhờ những
hương thơm tích cực ấy lan xa, lan xa…
(chiaseyeuthuong)
(chiaseyeuthuong)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét