Có một
giáo sư, lúc còn trẻ rất chăm chú đi sâu nghiên cứu học thuật. Nhưng về sau vẫn
cảm thấy mình đang đi theo đường mòn lối cũ, bao năm chẳng làm nên được việc
gì.
Ngược lại, mấy học trò vừa rời ghế nhà trường đã thành đạt trên con đường sự nghiệp với nhiều giải thưởng quốc gia và quốc tế. Ông cảm thấy cuộc đời khoa học của mình như sắp lụi tàn. Ông rất đau buồn, nhưng không tìm ra được nguyên nhân vì sao. Và ông bắt đầu nghi ngờ cả chính mình.
Một lần, ông đem điều này hỏi một vị thiền sư, song vị thiền sư chẳng nói gì mà lặng lẽ lấy cái cốc đặt trước mặt ông giáo sư, rồi rót nước vào. Cốc đầy nước, mà vị thiền sư vẫn cứ rót mãi.
Ông giáo sư mới nhắc nhở: "Cốc đầy nước rồi kìa".
Song vị thiền sư vẫn không ngừng tay rót nước và nói với ông giáo sư: "Chả lẽ ông không nghĩ ra được điều gì sao? Thật ra mọi sự buồn phiền của ông là ở chỗ cái cốc của ông đã quá đầy."
Bấy giờ ông giáo sư mới bừng tỉnh.
Đó là câu chuyện ngụ ngôn dân gian hiện đại của Nhật Bản. Kỳ thực hiện tượng lão hoá ở người không phải bắt đầu từ thể xác, mà bắt đầu từ tinh thần, tâm linh đã chai cứng. Khi một người đã không tiếp thu được sự vật mới nữa, có nghĩa là ở họ đã bắt đầu lão hóa. Không phải vì họ không có nhu cầu, mà là do chiếc cốc ở trên tay của họ đã chứa đầy nước. Dù có đưa bất kỳ một cái gì mới lạ vào, liền bị cái vốn có ở trong làm tan biến đi, hoặc bị tràn đầy ra ngoài.
Thường nhiều khi ta vô tình đổ các thứ vào chiếc cốc của mình. Lâu dần, chiếc cốc không còn chỗ để dung nạp những cái mới nữa. Đầy thì tràn đó là cái lý lẽ đương nhiên.
Đối với
cuộc đời, sao ta không thường xuyên rửa sạch "cái cốc" của mình, tạo ra một
không gian sạch, trước khi sẵn sàng tiếp thu cái mới. Có như vậy, "cái cốc" của
mình mới ngày càng thêm phong phú và tốt đẹp.
(Trích từ "Nghệ thuật sống" - nhiều tác giả)
(Trích từ "Nghệ thuật sống" - nhiều tác giả)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét