Đó là sự thật rất là đau lòng nếu chúng ta chọn cuộc sống bê tha,
thiếu bổn phận và trách nhiệm; nhất là làm bậc cha mẹ. Nói cho ngay thì
trên đời này ai là tốt lành bao giờ!?
<!-- more -->
Ai cũng trải qua những quá khứ mà
không thể gột rửa hay tẩy sạch cho được. Cũng như thời hiện đại của
ngày nay, tất cả những emails, hình ảnh, text trên cell phone, dù chúng
ta đã tẩy xóa sạch; nhưng thưa anh chị em, tất cả những chứng từ
(information) ấy đã được lưu trữ tại một tổng đài mà bất kỳ lúc nào
chúng ta có giây dưa rễ má đến tội phạm nào đó! Thì luật pháp sẽ dùng
tổng đài ấy mà truy ra tất cả những gì mà anh chị em đã emails, text, và
gởi hình ảnh đi cho nhau.
Vâng, khối óc của con người chúng ta chúng
cũng đã ghi nhận tất cả từ khi chúng ta có trí khôn. Anh chị em cứ tưởng
rằng đầu óc của một đứa trẻ nít từ 3 tuổi đến 6 tuổi, chúng không biết
ghi nhận ư?. Quả là chúng ta thật sai lầm khi làm những điều thật tội
lỗi trước mặt chúng. Tuổi non nớt tuy chúng chưa biết suy nghĩ gì để mà
biết chúng ta đang phạm tội, nhưng hình ảnh chúng ta làm, đã được ghi
rất rõ; vì con mắt là máy chụp hình và là máy quay phim của chúng. Sau
này khi trí khôn được tăng trưởng thì những hình ảnh xấu ấy được chúng
rewind trở lại để đánh giá chúng ta.
Tôi có một chị bạn rất thân đã có những quá khứ không tốt lành gì của bà mẹ chị ta. Chị cũng chẳng trách móc gì về cuộc đời và quá khứ không tốt lành gì của mẹ. Vì đó là cuộc đời riêng của mẹ chị ta. Nhưng chị ước rằng phải chi khoảng thời gian ấy Chúa đừng cho chị có ánh sáng, để chẳng ghi nhận và nhìn thấy gì mẹ chị ta đã làm. Mẹ chị cứ tưởng rằng con nít non nớt ấy mà biết cái gì. Sự thật thì chị bé quá chị ta có biết mẹ mình đang làm cái gì đâu!. Nhưng cái máy quay phim của chị không ngừng quay tất cả những gì mà chị nhìn thấy!. Thuở nhỏ chị chỉ nhớ rằng quái sao mình có nhiều cha quá! Vì mẹ bắt chị cứ phải kêu họ là cha, và chị chỉ biết phải tuân theo những gì mẹ chị đã bắt chị. Mẹ chị thì cứ nghĩ rằng con mình ngây thơ chẳng biết gì; chỉ tội nghiệp cho chị vì còn nhỏ nên mẹ đi đâu phải neo theo chị ở đó! Nhưng cũng không biết bao nhiêu lần chị bị mẹ bỏ mà giao cho biết bao nhiêu người trông giữ chị. Đàn bà có, đàn ông có, thanh thiếu niên có, và tùy theo ngắn hạn hay dài hạn. Mẹ chị xưa kia đi buôn, vì chồng chết sớm, nên cuộc đời sống rất buông thả chẳng biết giữ mình là gì. Ông nào đến thì mẹ chị đều tiếp rước. Trải qua bao nhiêu cuộc tình và sau cùng nhất là mẹ chị đã có hai người con. Và chị là con cả của người cha đó! Lý do giữa hai cha mẹ ra sao thì chị không được biết nhưng chị chỉ biết rằng chị còn người em gái kế đã không hên được như chị. Mẹ chị túng kế vì không đủ tiền lo cho hai con, nên đã cho em chị vào Cô Nhi Viện, và đã chết sau đó! Lý do bệnh nặng không chữa trị được.
Cuộc đời của chị cứ thế lớn theo với thời gian và cũng theo với vận của đất nước. Chị đã bỏ quê hương năm 75 theo người chị cùng cha khác mẹ đến xin nhập tịch ở cái Nước Mỹ này cũng gần 37 rồi. Cuộc đời sống bên Mỹ của chị cũng chẳng thong dong gì vì học thì không nổi vì tiếng anh rất kém. Lấy chồng sớm vì thân phận bơ vơ trên xứ người cần cái phao để bám víu cho qua ngày, nhưng rồi thấy rằng nơi đó không cho chị hạnh phúc thật sự. Chị lại bước một bước nữa! Lần này thực sự là sự lựa chọn của chị có trong có đục, có mười hai bến nước, chị cũng sẵn sàng mà đón nhận nó.
Mẹ của chị cuối cùng rồi cũng được sang Mỹ theo diện bảo lãnh. Chồng chị là người chồng rất tốt, khuyên răn chị mãi là hãy nên bỏ quá khứ sang một bên mà nhận mẹ trong sự bỏ qua, tha thứ, và yêu thương; vì bà đã già rồi! Sống nay chết mai. Chị bảo chồng rằng quá khứ chị không tẩy xóa được. Vì yêu Chúa nên chị đã tha thứ và bỏ qua tất cả! Bằng chứng là chị chẳng bao giờ đếm xỉa đến quá khứ của bà; để trách móc hay hỏi han gì người cha của chị mà chị chưa từng được biết mặt. Chị ráng đi thăm bà một tháng một lần. Chị ráng cố gắng gần bà cụ, nhưng hình như trái tim của bà vẫn nguội lạnh và băng giá khi chị có cố gắng.
Quả thật thưa anh chị em, tình cảm thì tiền của không bao giờ có thể mua được đâu! Nên xin tất cả những ai đang có thiên phước được làm cha làm mẹ, hãy tạo thời gian mà gần gũi với con cái của mình. Tạo cho chúng sự gần gũi và yêu thương nhất là trong giai đoạn khi chúng còn trong sự bảo bọc của mình. Khi lớn khôn rồi chúng chẳng cần đến mình đâu có khi chúng còn trách móc mình nữa đó! Lúc bấy giờ anh chị em liệu lời mà trả lời cho chúng. Cái cảm thấy tội nghiệp (feeling guilty) của mình đối với các con mà đổi chúng thành tiền, quà cáp, và những gì chúng đòi hỏi, là sai lắm đó!. Quan trọng nhất là chúng ta đã làm gương mù gương xấu cho chúng trẻ noi theo, để chúng lại tiếp nối bắt chước những tội lỗi chúng ta đã gây ra!. Hy vọng chúng ta đừng làm con sâu để làm một nồi canh bị hư, và đầu độc cả một thế hệ sau này!.
Quá khứ tội lỗi của chúng ta, chúng luôn là những lý lịch của một tội phạm hay là một tội nhân, mà quan tòa của chúng ta không ai khác chịu chính là lương tâm phán đoán của chúng ta. Nếu chúng ta là một tội nhân, bị bắt đem ra tòa xét xử, và bị kết án bao nhiêu năm, thì có lẽ lương tâm của chúng ta được phần nào vơi bớt vì chúng ta đã trả những gì chúng ta làm?. Nhưng tội lỗi do chúng ta gây nên, tác hại đến người khác, cả tương lai của chúng trẻ thì tòa lương tâm của chúng ta, không cho chúng ta một ngày ngơi nghỉ; nhất là tội phá thai phải không thưa anh chị em????. Mỹ có câu nhảy đầm điệu Tango cần phải có hai người. Một người không thể nào gây được cái tội, nếu không được sự chấp thuận của người kia.
Nhân nói về quá khứ tội lỗi, tôi xin tất cả anh chị em cầu nguyện với tôi (SOS) cho một thai nhi đang cần sự quyết định của cha mẹ không trách nhiệm của chúng gây ra. Bạn gái của con gái tôi đang mang thai được 10 tuần. Cả hai đứa đang quyết định đi phá thai để không gián đoạn chuyện học hành và tương lai của chúng. Hy vọng lời cầu nguyện của tất cả mọi người sẽ giúp cho hai chúng suy nghĩ lại và giữ thai nhi vô tội ấy!. Xin Thiên Chúa chúc lành cho họ và thai nhi được cơ hội làm người như tất cả chúng ta đây, vì sinh linh đó là tác tạo của Chúa dựng nên trong tình yêu thương vô bờ của Chúa.
Tôi có một chị bạn rất thân đã có những quá khứ không tốt lành gì của bà mẹ chị ta. Chị cũng chẳng trách móc gì về cuộc đời và quá khứ không tốt lành gì của mẹ. Vì đó là cuộc đời riêng của mẹ chị ta. Nhưng chị ước rằng phải chi khoảng thời gian ấy Chúa đừng cho chị có ánh sáng, để chẳng ghi nhận và nhìn thấy gì mẹ chị ta đã làm. Mẹ chị cứ tưởng rằng con nít non nớt ấy mà biết cái gì. Sự thật thì chị bé quá chị ta có biết mẹ mình đang làm cái gì đâu!. Nhưng cái máy quay phim của chị không ngừng quay tất cả những gì mà chị nhìn thấy!. Thuở nhỏ chị chỉ nhớ rằng quái sao mình có nhiều cha quá! Vì mẹ bắt chị cứ phải kêu họ là cha, và chị chỉ biết phải tuân theo những gì mẹ chị đã bắt chị. Mẹ chị thì cứ nghĩ rằng con mình ngây thơ chẳng biết gì; chỉ tội nghiệp cho chị vì còn nhỏ nên mẹ đi đâu phải neo theo chị ở đó! Nhưng cũng không biết bao nhiêu lần chị bị mẹ bỏ mà giao cho biết bao nhiêu người trông giữ chị. Đàn bà có, đàn ông có, thanh thiếu niên có, và tùy theo ngắn hạn hay dài hạn. Mẹ chị xưa kia đi buôn, vì chồng chết sớm, nên cuộc đời sống rất buông thả chẳng biết giữ mình là gì. Ông nào đến thì mẹ chị đều tiếp rước. Trải qua bao nhiêu cuộc tình và sau cùng nhất là mẹ chị đã có hai người con. Và chị là con cả của người cha đó! Lý do giữa hai cha mẹ ra sao thì chị không được biết nhưng chị chỉ biết rằng chị còn người em gái kế đã không hên được như chị. Mẹ chị túng kế vì không đủ tiền lo cho hai con, nên đã cho em chị vào Cô Nhi Viện, và đã chết sau đó! Lý do bệnh nặng không chữa trị được.
Cuộc đời của chị cứ thế lớn theo với thời gian và cũng theo với vận của đất nước. Chị đã bỏ quê hương năm 75 theo người chị cùng cha khác mẹ đến xin nhập tịch ở cái Nước Mỹ này cũng gần 37 rồi. Cuộc đời sống bên Mỹ của chị cũng chẳng thong dong gì vì học thì không nổi vì tiếng anh rất kém. Lấy chồng sớm vì thân phận bơ vơ trên xứ người cần cái phao để bám víu cho qua ngày, nhưng rồi thấy rằng nơi đó không cho chị hạnh phúc thật sự. Chị lại bước một bước nữa! Lần này thực sự là sự lựa chọn của chị có trong có đục, có mười hai bến nước, chị cũng sẵn sàng mà đón nhận nó.
Mẹ của chị cuối cùng rồi cũng được sang Mỹ theo diện bảo lãnh. Chồng chị là người chồng rất tốt, khuyên răn chị mãi là hãy nên bỏ quá khứ sang một bên mà nhận mẹ trong sự bỏ qua, tha thứ, và yêu thương; vì bà đã già rồi! Sống nay chết mai. Chị bảo chồng rằng quá khứ chị không tẩy xóa được. Vì yêu Chúa nên chị đã tha thứ và bỏ qua tất cả! Bằng chứng là chị chẳng bao giờ đếm xỉa đến quá khứ của bà; để trách móc hay hỏi han gì người cha của chị mà chị chưa từng được biết mặt. Chị ráng đi thăm bà một tháng một lần. Chị ráng cố gắng gần bà cụ, nhưng hình như trái tim của bà vẫn nguội lạnh và băng giá khi chị có cố gắng.
Quả thật thưa anh chị em, tình cảm thì tiền của không bao giờ có thể mua được đâu! Nên xin tất cả những ai đang có thiên phước được làm cha làm mẹ, hãy tạo thời gian mà gần gũi với con cái của mình. Tạo cho chúng sự gần gũi và yêu thương nhất là trong giai đoạn khi chúng còn trong sự bảo bọc của mình. Khi lớn khôn rồi chúng chẳng cần đến mình đâu có khi chúng còn trách móc mình nữa đó! Lúc bấy giờ anh chị em liệu lời mà trả lời cho chúng. Cái cảm thấy tội nghiệp (feeling guilty) của mình đối với các con mà đổi chúng thành tiền, quà cáp, và những gì chúng đòi hỏi, là sai lắm đó!. Quan trọng nhất là chúng ta đã làm gương mù gương xấu cho chúng trẻ noi theo, để chúng lại tiếp nối bắt chước những tội lỗi chúng ta đã gây ra!. Hy vọng chúng ta đừng làm con sâu để làm một nồi canh bị hư, và đầu độc cả một thế hệ sau này!.
Quá khứ tội lỗi của chúng ta, chúng luôn là những lý lịch của một tội phạm hay là một tội nhân, mà quan tòa của chúng ta không ai khác chịu chính là lương tâm phán đoán của chúng ta. Nếu chúng ta là một tội nhân, bị bắt đem ra tòa xét xử, và bị kết án bao nhiêu năm, thì có lẽ lương tâm của chúng ta được phần nào vơi bớt vì chúng ta đã trả những gì chúng ta làm?. Nhưng tội lỗi do chúng ta gây nên, tác hại đến người khác, cả tương lai của chúng trẻ thì tòa lương tâm của chúng ta, không cho chúng ta một ngày ngơi nghỉ; nhất là tội phá thai phải không thưa anh chị em????. Mỹ có câu nhảy đầm điệu Tango cần phải có hai người. Một người không thể nào gây được cái tội, nếu không được sự chấp thuận của người kia.
Nhân nói về quá khứ tội lỗi, tôi xin tất cả anh chị em cầu nguyện với tôi (SOS) cho một thai nhi đang cần sự quyết định của cha mẹ không trách nhiệm của chúng gây ra. Bạn gái của con gái tôi đang mang thai được 10 tuần. Cả hai đứa đang quyết định đi phá thai để không gián đoạn chuyện học hành và tương lai của chúng. Hy vọng lời cầu nguyện của tất cả mọi người sẽ giúp cho hai chúng suy nghĩ lại và giữ thai nhi vô tội ấy!. Xin Thiên Chúa chúc lành cho họ và thai nhi được cơ hội làm người như tất cả chúng ta đây, vì sinh linh đó là tác tạo của Chúa dựng nên trong tình yêu thương vô bờ của Chúa.
Tuyết Mai
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét