Không biết tự bao
giờ những nỗi sợ mơ hồ cứ hiện trong con, nhất là mỗi khi nghe lời của bài hát
Mừng tuổi Mẹ. Vẫn biết sinh, lão, bệnh, tử là quy luật của tạo
hóa, nhưng sao quy luật bất biến ấy quá khắc nghiệt.
Không phải đến tận bây giờ con mới biết quý trọng thời gian, đôi khi con chỉ ước sao thời gian dừng lại khi thấy những nếp nhăn trên gương mặt Mẹ càng nhiều. Nhìn mái tóc bạc trắng của Mẹ là con lại sợ, sợ lắm Mẹ ơi khi thời gian trôi qua nhanh, con muốn níu lại dòng chảy thời gian nhưng khó quá! Chỉ biết nhìn Mẹ ngày càng yếu đi, chân chậm mắt mờ trong sự bất lực…
Những năm tháng tảo tần hôm sớm lo cho con cái, Mẹ đã hy sinh cho con cả cuộc đời, nhịn ăn nhịn mặc lo cho con ăn học… dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho con, rồi mong ngóng thời gian trôi qua thật nhanh cho con khôn lớn, trưởng thành, cũng đồng nghĩa với việc tuổi Mẹ càng cao, sức Mẹ càng yếu. Vậy mà đến khi con cái thành đạt báo đáp công ơn sinh thành dưỡng dục thì sức Mẹ đã kiệt, lưng Mẹ đã còng, muốn cho Mẹ ăn uống bồi dưỡng thì Mẹ không ăn được vì phải ăn kiêng, muốn may áo mới thì Mẹ lại bảo Mẹ có đi đâu mà phải may cho tốn kém… Mẹ có hưởng thụ được gì đâu Mẹ ơi…
Con sợ thời gian, con sợ nhìn thấy những sợi tóc bạc, con thấy sợ những nếp nhăn trên gương mặt Mẹ, con cũng sợ cả những cơn đau, những tiếng thở dài của Mẹ, con sợ nhiều thứ lắm! Con chỉ muốn nhìn thấy mái tóc Mẹ lúc nào cũng còn xanh để con tự trấn an mình Mẹ vẫn đang còn trẻ. Vài lần con đã nói với Mẹ đi nhuộm tóc để che bớt những sợi tóc bạc đáng sợ kia, con đã nói Mẹ phải ăn thật nhiều cho khỏe nhưng Mẹ chỉ cười hiền bảo rằng sao níu được thời gian!
Bây giờ con hiểu được điều quý giá nhất trên cuộc đời này chính là sức khỏe của Mẹ, còn tất cả chỉ là phù du… Chỉ mong sao mỗi ngày trôi qua là những ngày hạnh phúc, chỉ mong sao mỗi ngày trôi qua con lại được nhìn thấy nụ cười trên gương mặt đôn hậu của Mẹ, chỉ mong sao, mong sao Mẹ sống mãi với thời gian…
Phạm Hoàng Nam (Tuổi Trẻ Online)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét