Sanh
...lão...bệnh.....tử ....là luật tuần hoàn của Tạo Hoá.
Sau cơn tai biến mạch máu não, cha tôi yếu đi nhiều, không còn khả năng đi lại nữa. Chúng tôi mang về nhà một chiếc xe lăn tay cho cha. Nhìn cha ngồi tù túng trong chiếc xe với không gian nhỏ hẹp, chúng tôi vừa ái ngại, vừa xót xa.
Cha tôi, một người lính từng vào sinh ra tử, một người luôn hoạt động và mạnh mẽ... Bây giờ cha ngồi im lặng trên chiếc xe lăn hàng giờ liền. Tôi biết lòng cha đau đớn vì bất lực trước tình trạng bệnh tật của mình.
Thấy chúng tôi quấn quít, cha vui lắm, nhưng cha lại bảo:
- Tụi con đừng lo cho cha nhiều, đứa nào có việc phải làm, phải học, cứ đi! Cha biết cách thích nghi với hoàn cảnh mà!
Rồi cha cười nói:
- Các con à, cuộc đời con người có nhiều giai đoạn. Mỗi giai đoạn gắn với một chiếc xe. Khi sinh ra, con người nằm xe nôi. Nhỏ bé, yếu ớt, con người được yêu thương và chăm sóc bởi cha mẹ, người thân.
Lớn lên một chút, con người chập chững bước những bước đi đầu tiên với chiếc xe tập đi. Giã từ thời thơ ấu, chúng ta bắt đầu hòa nhập vào thế giới với bao nhiêu phương tiện: xe đạp, xe máy, xe hơi...
Và từ đây, chúng ta cứ luôn ao ước thay đổi chiếc xe đời mình sao cho mới hơn, hiện đại hơn, tốt hơn...
Các con ơi, cha cũng đang ngồi trên một chuyến xe của đời mình. Chiếc xe lăn này là một chiếc xe trong cuộc đời của cha và cha không tuyệt vọng vì điều đó.
Cái chính là cha vẫn sống lạc quan, yêu đời trên chuyến xe đời mình. Xung quanh chúng ta có biết bao mảnh đời vất vả, cực nhọc, những người gắn mình với chiếc xe ba gác chở thuê, xe xích lô, xe đẩy bán hàng rong trên phố, nhưng họ vẫn sống, vẫn vươn lên. Có những người đi toàn xe hơi đắt tiền, đời mới, nhưng những chuyến xe cuộc đời họ lại không có bến đỗ phẳng lặng, hạnh phúc...
Ai rồi cũng phải đi chuyến xe cuối cùng của đời mình. Phải làm thế nào để trong chuyến xe đó, chúng ta ra đi trong sự thanh thản, yên bình, trong sự thương tiếc của người thân, bạn bè. Làm được điều đó không phải là điều đơn giản, dễ dàng vì những chuyến xe trong cuộc đời mỗi người. Không có vé “khứ hồi”, chúng ta chỉ được đi có một lần!
Sưu tầm
******************************
Ngẫm nghĩ lại đời người thật là vô thường ....thấy đó ...mất đó ....không ai có thể biết trước được ngày mai sẽ ra sao.
Con người 1 khi đã trưởng thành xông pha lăn lóc ngoài xã hội kiếm sống ....mải mê đua đòi chạy theo tiền tài danh lợi ...có đôi lúc ko biết vừng chân tận hưởng những giây phút quý báu của cuộc sống để rồi thời gian trôi qua rất nhanh .... mai này đến ngày cuối cùng của cuộc đời sẽ cảm thấy hối tiếc !!
Con người vốn là cát bụi sẽ trở về với cát bụi thôi và đến phút cuối cùng của cuộc đời, hành trang duy nhất mà con người mang theo chỉ là tội và phước !!
Nếu ta biết sống sao cho đẹp trong cuộc đời thì đến ngày cuối cùng ta sẻ ra đi ko vươn vấn, được thanh thản, bình yên trong sự khóc lóc thương tiếc của người thân, bạn bè....
Tất cả những vàng bạc, tiền tài danh vọng đến giây phút cuối cùng của cuộc đời chỉ là hư vô thôi !!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét