Thư gửi em bằng cả tấm lòng

Anh có cả triệu thứ muốn nói với em, nhưng khi anh nhìn vào mắt em và vòng tay dịu dàng của em thì không còn gì quan trọng với anh hơn là cảm giác bên nhau ngay giây phút đó...

Em thân yêu!

Tận sâu đáy lòng, anh cảm ơn em đã đến bên cuộc sống của anh. Cảm ơn em đã cố gắng hết sức để làm cho anh hạnh phúc, để gìn giữ tình cảm của chúng ta.
Nhưng…

Anh đã lần lữa không dám nói với em, vì sợ có thể làm em tổn thương…  

Mong em đừng giận, nói những lời này, mong muốn duy nhất của anh là cùng em vun đắp cho tình cảm của tụi mình…

Nếu như ngày trước khi quen nhau, em có những thú vui riêng, có những bạn bè riêng, có công việc, kế hoạch và sở thích riêng, em sẵn sàng đấu tranh để bảo vệ những điều em muốn... thì bây giờ, em đặt toàn bộ thế giới ấy vào anh, từ khi tụi mình bắt đầu yêu nhau.

Em luôn đồng tình với những ý kiến của anh, dù nhiều khi anh biết em không nghĩ như thế.

Em chỉ đi chơi khi có anh đi cùng.

Em chẳng muốn giao lưu bạn bè, sở thích duy nhất của em là nhắn tin cho anh và chờ đợi những tin nhắn của anh rồi gặm nhấm nỗi buồn khi anh không nhắn lại.

Em bỏ qua những thứ em thích và chỉ làm những thứ chúng ta thích hoặc anh thích. Em cố gắng ngồi xem và reo hò cổ vũ một trận bóng đá làm chi, xưa nay em có bao giờ chơi điện tử đâu??!

Nhiều khi em giận anh, vì anh có những câu nói không phải, hành động không phải với em, anh biết, nhưng em chẳng dám nổi đóa lên, em chỉ phê bình vài câu mềm mỏng và sau đó cố gắng dễ thương hơn, đáng yêu hơn để hàn gắn lại mọi thứ.

Em buồn khi anh buồn, em vui khi anh vui, em lo lắng khi anh thất bại, lúc nào em cũng cố gắng quan sát cuộc sống của anh để chia sẻ mọi cảm xúc với anh…

Cả thế giới của em bây giờ là anh, để rồi…

Anh chẳng muốn nói ra những suy nghĩ của mình, để khiến em lại phải nghĩ trái đi với bản chất thực.

Anh chẳng muốn đi đâu, vì đi đâu không đưa em đi, thì thấy có lỗi, mà đưa em theo hoài cũng thấy ngột ngạt.

Anh không muốn cầm chiếc điện thoại trong tay, vì anh lúc nào cũng có cảm giác như bị tù giam lỏng, lúc nào anh cũng cảm giác mình có trách nhiệm phải nhắn nhủ cho em cái gì đó để em an lòng.

Anh cảm thấy cụt hứng khi ngồi xem bóng đá với em, em chẳng hiểu và chẳng thích, em có cố tỏ ra thế nào thì vẫn không thể giấu được điều ấy. Điện tử ư, tụi anh chỉ thích những trò bắn nhau và chửi bậy, mà có em, anh không thể thoải mái được.

Tại sao em lại chịu nhún người trước anh khi thừa biết anh sai mà vẫn cứ làm?

Em hãy đừng cố chia sẻ cuộc sống với anh, hãy để anh tự làm điều đó với em.

Anh có cảm giác mình đang bị xiềng xích trong tình cảm của em, em cố gắng là anh và anh đang cố gắng không phải là mình, để trốn chạy em.

Và anh muốn gì??? Em đã hết lòng vì anh, anh còn muốn gì nữa???

Anh muốn em hãy sống là chính mình, biết yêu, biết ghét, biết đấu tranh và biết lắng nghe... anh cần một người để cùng nhau chia sẻ, chứ không cần một người sống thay mình.

Anh muốn vì yêu em mà có trách nhiệm với em, chứ không muốn phải có trách nhiệm yêu em.

Anh muốn người mình yêu hạnh phúc với những việc cô ấy làm, để rồi truyền cái hạnh phúc ấy trở lại sang anh.
              .
Anh muốn có cái để anh yêu chứ không phải có cái để anh mắc nợ.

Và sau cùng, anh muốn em hãy yêu em, vì anh cũng yêu em…!
                                     Phạm Thu Hương

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét