Con rất ít khi làm thơ cho Mẹ
Chỉ thích làm thơ tình kể lể chuyện con tim
Con quên mất trong trái tim của con là dòng máu Mẹ
Và một tình yêu theo năm tháng vững bền
Tình của Mẹ cho con, đâu có phải từ cái ngày banh da, xẻ thịt
Mà từ những ngày con còn trong trứng nước, Mẹ ơi
Khi biết sắp sinh ra con, Mẹ cười tươi, hạnh phúc
Thêm một mầm xanh cho thơm ngát hương đời
Rồi chín tháng cưu mang, ba năm bồng ẳm
Mẹ ru con ngủ hằng ngày bằng những khúc ca dao
Để cho con lớn lên, biết thương yêu cuộc sống
Yêu quê hương có đồng lúa chín rì rào
Bàn tay con nhỏ nhoi, đặt trọn trong lòng bàn tay Mẹ
Chân con vào đời, đi những bước son trẻ, đầu tiên
Chiếc áo may cho con, Mẹ chăm chút từng đường kim, mũi chỉ
Còn chiếc áo Mẹ vai sờn, hứng đời mưa nắng triền miên
Ngày tháng dần trôi, tóc con dài hơn, xanh hơn nữa
Con ơ hờ, không biết rằng tóc Mẹ đã nhạt phai
Mỗi sợi bạc là một chuyện đời khốn khó
Vậy mà Mẹ vẫn cười cho con vững bước tương lai
Thì Mẹ hỡi, tại sao con chỉ thích làm những bài thơ tình ướt át
Khóc cho mình, cho người mà quên mất Mẹ yêu
Để có những lúc Mẹ mong chờ mỏi mắt
Bỏ mâm cơm chiều nằm lạnh ngắt, cô liêu
Ngày lễ Mẹ, tay con run run cầm đóa hoa hồng đỏ rực
Chợt giật mình thổn thức, giọt lệ rơi
Đóa hoa hồng từ lâu rồi con quên chăm chút
Vẫn ở bên con, ngày tháng chẳng khi rời
Mẹ ơi, Mẹ đừng hỏi vì sao hôm nay con lại khóc
Giọt lệ này chất chứa những lời chân thật từ tim
Cho con ôm lấy mẹ, để được bơi giữa dòng sông hạnh phúc
Để con biết trên đời còn có một tình Mẫu Tử thiêng liêng...
Con rất ít khi làm thơ cho Mẹ
Bài thơ này dù trễ, Mẹ không nỡ trách con đâu
Bởi vì trong trái tim của con là dòng máu Mẹ
Có bao giờ tim, máu chẳng thuộc về nhau?
(st)
Chỉ thích làm thơ tình kể lể chuyện con tim
Con quên mất trong trái tim của con là dòng máu Mẹ
Và một tình yêu theo năm tháng vững bền
Tình của Mẹ cho con, đâu có phải từ cái ngày banh da, xẻ thịt
Mà từ những ngày con còn trong trứng nước, Mẹ ơi
Khi biết sắp sinh ra con, Mẹ cười tươi, hạnh phúc
Thêm một mầm xanh cho thơm ngát hương đời
Rồi chín tháng cưu mang, ba năm bồng ẳm
Mẹ ru con ngủ hằng ngày bằng những khúc ca dao
Để cho con lớn lên, biết thương yêu cuộc sống
Yêu quê hương có đồng lúa chín rì rào
Bàn tay con nhỏ nhoi, đặt trọn trong lòng bàn tay Mẹ
Chân con vào đời, đi những bước son trẻ, đầu tiên
Chiếc áo may cho con, Mẹ chăm chút từng đường kim, mũi chỉ
Còn chiếc áo Mẹ vai sờn, hứng đời mưa nắng triền miên
Ngày tháng dần trôi, tóc con dài hơn, xanh hơn nữa
Con ơ hờ, không biết rằng tóc Mẹ đã nhạt phai
Mỗi sợi bạc là một chuyện đời khốn khó
Vậy mà Mẹ vẫn cười cho con vững bước tương lai
Thì Mẹ hỡi, tại sao con chỉ thích làm những bài thơ tình ướt át
Khóc cho mình, cho người mà quên mất Mẹ yêu
Để có những lúc Mẹ mong chờ mỏi mắt
Bỏ mâm cơm chiều nằm lạnh ngắt, cô liêu
Ngày lễ Mẹ, tay con run run cầm đóa hoa hồng đỏ rực
Chợt giật mình thổn thức, giọt lệ rơi
Đóa hoa hồng từ lâu rồi con quên chăm chút
Vẫn ở bên con, ngày tháng chẳng khi rời
Mẹ ơi, Mẹ đừng hỏi vì sao hôm nay con lại khóc
Giọt lệ này chất chứa những lời chân thật từ tim
Cho con ôm lấy mẹ, để được bơi giữa dòng sông hạnh phúc
Để con biết trên đời còn có một tình Mẫu Tử thiêng liêng...
Con rất ít khi làm thơ cho Mẹ
Bài thơ này dù trễ, Mẹ không nỡ trách con đâu
Bởi vì trong trái tim của con là dòng máu Mẹ
Có bao giờ tim, máu chẳng thuộc về nhau?
(st)