Hạnh Dung thân mến,
Tôi 45 tuổi, chồng tôi hơn tôi hai tuổi. Chúng tôi đã có ba con, lớn nhất 21, nhỏ
nhất 18 tuổi. Tôi lấy chồng vì yêu sớm, vội vàng không “dò sâu xét kỹ”.
Tôi tốt nghiệp đại học nhưng gia đình chồng khá giả, không muốn cho con
dâu đi làm, nên tôi chỉ ở nhà quanh quẩn trông con. Đứa con gái thứ hai
của tôi lại bị bệnh tâm thần và tim bẩm sinh, rất cần được chăm sóc. Tuy ở
nhà nhưng tôi mở tiệm may, bán bảo hiểm, nhận gia công... để có thêm thu
nhập.
Cưới nhau rồi tôi mới nhận ra chồng tôi là người rất gia trưởng, ích
kỷ, độc đoán và ghen tuông vô lối. Tuy không đánh đập nhưng anh thường
xuyên bạo hành tinh thần tôi. Anh ta miệt thị, chửi bới tôi và các con
một cách hàm hồ vô lý.
Dù ghen tuông vô lối nhưng anh lại rất lăng nhăng. Hơn 20 năm chung sống, tôi đã bao phen đau đớn vì sự phản bội của chồng. Không kể những cuộc tình nho nhỏ, tôi đã “bắt tận tay, day tận trán” bốn cuộc tình có kết thúc ở nhà nghỉ, khách sạn của anh. Tôi phát hiện, anh năn nỉ, hứa hẹn, tôi cho qua - cái điệp khúc đó cứ lặp đi lặp lại. 5 năm gần đây, tôi nản lòng đến nỗi anh đi đâu, làm gì tôi không quan tâm nữa. Thế nhưng, khoảng hai tháng trước, một người đàn ông đến tìm tôi, cho biết chồng tôi đang quan hệ bất chính với vợ anh ta, trưng ra những chứng cứ rất rõ ràng. Tim tôi lại một lần nữa chảy máu.
Nhìn lại cuộc hôn nhân của mình, tôi thấy rõ mình chỉ có con đường ly hôn vì tiếp tục sống chung, chúng tôi sẽ không bao giờ tìm thấy hạnh phúc. Tôi cũng hiểu, nếu ly hôn, mấy mẹ con tôi sẽ gặp khó khăn vì các con tôi đang ở nhà cao cửa rộng, từng học trường quốc tế... Tôi có hỏi ý kiến các anh chị em ruột, người thì tán thành; người lại bảo đã hy sinh hơn 20 năm, sao không chịu đựng luôn để con có cuộc sống sung sướng? Hạnh Dung có thể giúp tôi một ý kiến?
Vân Hà (Tân Phú)
*******
Trả lời tư vấn của Chuyên viên Hạnh Dung :
Chị Hà mến,
Thư chị rất dài và đã viết rất rõ những gì cần thiết. Hạnh Dung nghĩ, mình chẳng có gì phải bàn thêm, bởi thực tế, chị đã có quyết định cho mình, khi tính đến cả việc chọn thời điểm thích hợp để đặt vấn đề ly hôn. Với một người chồng không chỉ gia trưởng, độc đoán, thường xuyên miệt thị vợ, lại liên tục ngoại tình thì đã và chắc chắn chị sẽ không bao giờ tìm được hạnh phúc. “Đã hy sinh bao năm sao không chịu đựng luôn” là cách nghĩ rất tiêu cực, bởi người ta chỉ có thể và nên cố gắng chịu đựng khi kỳ vọng ngày mai trời sẽ sáng hơn; trong khi với chị, đã chẳng có một ngày mai nào để đặt lòng tin. “Cố đấm ăn xôi” nhưng chị chịu “đấm” làm gì khi “xôi” chẳng thể có được. Đánh đổi chút vật chất cho con liệu có đáng khi các con chị đều đã tạm gọi là trưởng thành? Lẽ ra không phải bây giờ mà chị cần tính chuyện ly hôn từ gần 20 năm trước, khi đã nhận ra con người thật của chồng.
Về quyết định ly hôn, chị nên bàn bạc thêm với con. Các cháu đã lớn, hẳn sẽ hiểu và cảm thông với mẹ. Mẹ con đồng thuận, chia sẻ, khó khăn vật chất trước mắt đâu còn là điều quan trọng. Hơn nữa, ly hôn đâu phải chị chỉ còn hai bàn tay trắng, khi tài sản chung, mà theo thư chị, là không nhỏ. Chị nên nhờ luật sư tư vấn để bảo vệ quyền lợi chính đáng của mình khi ly hôn. Con đường đau khổ đã dài lắm rồi, lòng cũng đã thật sự chán ngán “đến nỗi anh đi đâu, làm gì tôi không quan tâm nữa”, chị còn do dự gì? Đừng chôn trọn cuộc đời trong cuộc hôn nhân đó nữa. Vẫn còn một con đường khác, một ngày mai bình yên và thanh thản hơn nếu chị can đảm bước tới.
Báo Phụ Nữ
Chị Hà mến,
Thư chị rất dài và đã viết rất rõ những gì cần thiết. Hạnh Dung nghĩ, mình chẳng có gì phải bàn thêm, bởi thực tế, chị đã có quyết định cho mình, khi tính đến cả việc chọn thời điểm thích hợp để đặt vấn đề ly hôn. Với một người chồng không chỉ gia trưởng, độc đoán, thường xuyên miệt thị vợ, lại liên tục ngoại tình thì đã và chắc chắn chị sẽ không bao giờ tìm được hạnh phúc. “Đã hy sinh bao năm sao không chịu đựng luôn” là cách nghĩ rất tiêu cực, bởi người ta chỉ có thể và nên cố gắng chịu đựng khi kỳ vọng ngày mai trời sẽ sáng hơn; trong khi với chị, đã chẳng có một ngày mai nào để đặt lòng tin. “Cố đấm ăn xôi” nhưng chị chịu “đấm” làm gì khi “xôi” chẳng thể có được. Đánh đổi chút vật chất cho con liệu có đáng khi các con chị đều đã tạm gọi là trưởng thành? Lẽ ra không phải bây giờ mà chị cần tính chuyện ly hôn từ gần 20 năm trước, khi đã nhận ra con người thật của chồng.
Về quyết định ly hôn, chị nên bàn bạc thêm với con. Các cháu đã lớn, hẳn sẽ hiểu và cảm thông với mẹ. Mẹ con đồng thuận, chia sẻ, khó khăn vật chất trước mắt đâu còn là điều quan trọng. Hơn nữa, ly hôn đâu phải chị chỉ còn hai bàn tay trắng, khi tài sản chung, mà theo thư chị, là không nhỏ. Chị nên nhờ luật sư tư vấn để bảo vệ quyền lợi chính đáng của mình khi ly hôn. Con đường đau khổ đã dài lắm rồi, lòng cũng đã thật sự chán ngán “đến nỗi anh đi đâu, làm gì tôi không quan tâm nữa”, chị còn do dự gì? Đừng chôn trọn cuộc đời trong cuộc hôn nhân đó nữa. Vẫn còn một con đường khác, một ngày mai bình yên và thanh thản hơn nếu chị can đảm bước tới.
Báo Phụ Nữ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét