May mà cuộc đời không cho tôi xinh

Từ khi còn thơ bé tôi thường tự hỏi sao cuộc đời không cho tôi xinh và dễ thương hơn một chút, như thế tôi sẽ có nhiều bạn hơn, sẽ được ‘thiên vị’ hơn như mấy bạn nữ cùng trường. Sẽ có thể kiêu hãnh lựa chọn người mà mình muốn yêu, sẽ được những cái này và cả những cái kia, những cái mà ‘người xấu’ hay bị thiệt thòi, dù nếu xét về tài năng, họ chưa hẳn đã thua kém.

Hoàng Yến Anh



Tôi đã nghĩ rất nhiều về những điều như thế, thấy cuộc đời đôi lúc thật chẳng công bằng chút nào. Mà gia đình tôi cũng đâu đến nỗi xấu lắm đâu. Thời con gái, mẹ là hoa khôi của cả phố. Cả cho đến bây giờ mẹ vẫn đẹp, rất đẹp. Nhưng cái đẹp của mẹ hình như cậu em trai hưởng hết từ khi 2 đứa còn nằm chung trong bụng mẹ. Tôi ra đời rồi lớn lên với cái biệt danh “xi đèn đèn”. Khi còn nhỏ đôi lúc tôi thoáng buồn vì điều đó, nhưng lạ thay, tôi chẳng bao giờ khóc. Có lẽ lúc đó tôi đã hiểu được rằng nước mắt cũng chẳng thể nào làm cho tôi xinh hơn.

 


Lên lớp 6, tôi nhận được lá thư đầu tiên của một bạn nam cùng lớp mà cho đến bây giờ tôi vẫn chẳng biết bạn ấy là ai. Bạn ấy viết rằng bạn ấy rất thích tôi, nhưng ngày đó tôi chỉ xem đó như một trò đùa con nít. Lên lớp 8, rồi lớp 9, tôi nhận được thêm một vài lá thư của các bạn nam học cùng khối, nhưng hồi đó tôi đã cười khẩy vì nghĩ rằng họ chẳng yêu gì tôi đâu, chẳng qua họ tưởng nhà tôi giàu nên… Càng nghĩ tôi càng thấy buồn và tự ái vì điều đó.

 


Cho đến năm lớp 10, tôi nhận được một lá thư dài 4 trang của một bạn nam học cùng khóa học ngoại ngữ ở trung tâm. Bạn ấy viết rằng: “Ngày xưa H ghét con gái thị trấn lắm vì con gái thị trấn chỉ ỷ mình ăn mặc đẹp mà kiêu, chẳng chân chất như con gái nông thôn quê mình. Nhưng từ ngày gặp và biết YA, được cùng học và cùng tranh giành ngôi để đứng đầu lớp cùng YA, H mới hiểu rằng không phải con gái thị trấn nào cũng thế. H yêu nụ cười của bạn, yêu cái cách bạn sống với bạn bè và yêu tất cả những gì toát ra từ trong tâm hồn bạn”. Đó là lần đầu tiên tôi bật khóc khi đọc một lá thư tỏ tình của một gã trai. Chỉ tiếc rằng chỉ một thời gian sau đó, tôi xuất ngoại và H đã không bao giờ còn gặp lại tôi nữa.


Sau này lớn lên và bước ra đời, không ai khen tôi xinh, họ chỉ nói tôi tốt, tôi duyên. Cũng có một vài gã trai đến với tôi, tôi không bao giờ lý giải được vì sao. Nhưng tôi đã bắt đầu lờ mờ hiểu ra được rằng sự xinh đẹp không phải là tất cả và cái vẻ đẹp bên ngoài không làm nên nhân cách con người.

 


22 tuổi, tôi gặp và yêu một gã trai. Anh nói yêu tính cách, tài năng, tâm hồn và yêu tất cả những gì thuộc về tôi. Nhưng rồi một lần đi cùng nhau, anh nói: “So với tất cả các cô gái đang theo đuổi anh thì em không xinh, nhưng anh biết anh yêu em vì điều gì!”. Tôi đã ngỡ ngàng, định nói một điều gì nhưng nó cứ chế ngự ở bờ môi và không thể cất lên được thành tiếng. Tôi không biết mình nên vui? Nên buồn? Nhưng tôi cảm ơn anh đã nói… quá thật. Sau này khi không thể cùng anh đi tiếp đoạn đường còn lại được nữa vì nhiều lý do khác nhau, tôi và anh đã chia tay. Nhưng tôi biết những gì tôi để lại trong kí ức anh vẫn mãi là hình ảnh con mèo lười xấu xí nhưng đầy nghị lực.

 


Bây giờ thì tôi đã lớn, đã đi qua được 1/4 chặng đường của một đời người và lần đầu tiên tôi bật thốt: “May mà cuộc đời không cho tôi xinh”. Bởi nếu tôi xinh, chắc chắn cuộc đời tôi đã rẽ sang một lối rẽ khác, tôi sẽ không bao giờ có thể gặp được những người bạn tốt như bây giờ – những người bạn mà tôi có thể khẳng định rằng họ đến với tôi , yêu thương tôi, trân trọng tôi vì chính con người tôi chứ chẳng phải vì tôi xinh đẹp.


Nếu tôi xinh, người ta sẽ không nhận ra được cái duyên ngầm của tôi, họ sẽ không nhìn thấy được cái miệng rộng quá khổ và nụ cười bất tận của tôi. Nụ cười mà ai cũng nói: “Duyên ơi là duyên, rộng ơi là rộng”.

 


Nếu tôi xinh, tôi sẽ dễ dàng có cơ hội trở thành người nổi tiếng nhờ vào những tài vặt của mình. Nhưng lúc đó tôi sẽ không có một cuộc sống yên ổn như bây giờ, tôi sẽ bị người khác soi mói, tôi sẽ phải thận trọng hơn trong từng lời nói. Tôi sẽ không được viết, được làm tất cả những gì mình muốn như bây giờ.

 


Sếp không khen tôi xinh, nhưng tôi biết trong cái nhìn của sếp tôi luôn là một cô gái duyên dáng với một nụ cười luôn nở trên môi.

 


Bạn bè không khen tôi xinh, nhưng tôi biết trong ánh mắt họ tôi vẫn là một người bạn đẹp bởi sự bao dung, bởi lòng vị tha, bởi nghị lực sống kiên cường và sự chân tình toát ra trong tâm hồn tôi.

 


Những người lạ từng đi qua cuộc đời tôi một lần dẫu họ không nói tôi xinh nhưng nụ cười họ dành cho tôi khi tạm biệt là một món quà vô cùng quí giá và tôi bỗng thấy mình thật duyên dáng biết bao nhiêu trong mỗi email nhận được từ bạn bè họ đều dặn: “Nhớ giữ mãi nụ cười trên môi YA nhé. Mình rất yêu nụ cười của bạn!”

 


Tôi đã biết yêu bản thân mình bởi tôi hiểu rằng chỉ khi nào bạn yêu chính bản thân bạn thì bạn mới có thể yêu người khác được. Và mai sau, người đàn ông nào đó đến với tôi sẽ không phải ghen nhiều vì anh đâu có nhiều “đối thủ”. Lúc đó nếu anh có nói với tôi rằng: “Em đẹp lắm!” thì tôi cũng hiểu rằng dù tôi có xấu với ai, nhưng trong mắt anh tôi vẫn sẽ là người con gái đẹp nhất.

 


Đôi khi trong cuộc đời, có thể bạn từng gặp những suy nghĩ giống như tôi của hơn 10 năm về trước, rằng tại sao mình không được xinh cô này, cô kia, rằng tại sao ông trời không cho mình thêm chút sắc. Nhưng bạn ạ, vẻ đẹp của bạn luôn nằm trong con mắt của người đối diện, có thể bản thân bạn sẽ không bao giờ thấy mình xinh đẹp, nhưng biết đâu với ai đó và với một kiếp người, bạn vẫn là một đóa hoa rực rỡ giữa nhân gian.

 


Biết đâu đấy!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét