18 tuổi và mắc bệnh
ung thư gan, Rosie Kilburn kỳ lạ thay vẫn luôn sống lạc quan và hoạt động từ
thiện không ngơi nghỉ.
Rosie Kilburn còn nổi tiếng đến mức trở
thành khách mời phỏng vấn của nhiều kênh truyền thông hàng đầu thế giới như BBC,
Guardian, Optimistworld, Nowwhat...
* Chào Rosie, trang web của bạn khiến tôi thật sự bất ngờ bởi sự lạc quan ngập tràn dẫu bạn đang phải chống chọi với nhiều đau đớn, bệnh tật...
- Chào người bạn Việt Nam thân mến! Sức khỏe của tôi dạo gần đây liên tục không tốt, phải thường xuyên nhập viện để phẫu thuật, hóa trị... Dẫu sao tôi vẫn cảm thấy háo hức khi nhận được email từ một người ở một quốc gia mà bản thân chưa có dịp tìm hiểu nhiều.
Cảm ơn bạn về lời nhận xét trên. Thật sự nhiều lúc tôi cũng có cảm giác chán nản, suy sụp khi thấy tóc liên tục bị rụng, tay chân đau nhức kinh khủng, nhất là cảm giác cô đơn khi phải nằm bất lực trên giường bệnh trong khi bạn bè đang vui đùa, chạy nhảy ngoài trời.
Rất may là các cảm xúc đó rồi cũng nhanh chóng qua đi, và tôi tự hỏi nếu cứ mãi buồn thì liệu có thay đổi được tình hình? Tôi chọn cách sống lạc quan và làm việc, hoạt động xã hội thật nhiều để không còn thời gian nghĩ ngợi vơ vẩn.
* Bạn vừa quản lý một trang web riêng (http://www.theknockoneffect.co.uk/) vừa làm tình nguyện viên cho Hội Chữ thập đỏ, bản thân đang điều hành việc kinh doanh áo để làm từ thiện và theo đuổi việc học để vào cao đẳng. Những điều này có là quá sức?
- Cuộc sống của những người bị bệnh ung thư phần lớn ngắn ngủi và vô chừng, chính vì thế tôi quý từng giây, từng phút của mình. Nhưng tôi thật sự chỉ quan tâm đến việc mình sẽ làm được những gì có ích cho xã hội hơn là ngồi đếm xem mình còn bao nhiêu ngày để sống.
Tôi rất tâm đắc với việc kinh doanh áo để lấy lợi nhuận đóng góp vào các quỹ nghiên cứu về ung thư hoặc các bệnh nan y như Cancer Research UK, The Rainbow Trust và CLIC Sargent... bởi đây là cách tôi sẻ chia với những bạn trẻ đồng cảnh ngộ nhưng thiếu điều kiện chữa trị. Sự sẻ chia cũng giúp tôi cảm thấy cuộc sống của mình có ý nghĩa hơn, giá trị hơn.
Việc tôi quan tâm nhất hiện nay là làm sao đủ sức khỏe để thi vào cao đẳng trong năm tới bởi tôi nhớ trường, nhớ bạn bè quá rồi... Nếu năm tới không làm được tôi sẽ tiếp tục thử sức cho những năm sau nữa. Tôi sẽ không bỏ cuộc.
* Ở đất nước chúng tôi có rất nhiều trường hợp bạn trẻ bị ung thư và nhiều người trong số đó dễ rơi vào trạng thái suy sụp, chán nản với cuộc sống, nhất là với những người không đủ tiền điều trị. Rosie có thể chia sẻ một vài lời khuyên với họ?
- Câu hỏi này mới là điều “quá sức” với tôi.
Thật sự thì bệnh tật không chừa bất kỳ ai. Dù bạn giàu hay nghèo, là người có học hay không... vẫn phải đối mặt với nhiều rủi ro về sức khỏe trong cuộc sống. Kinh nghiệm của tôi thì chỉ biết nói rằng: khi bị bệnh, hãy ráng suy nghĩ lạc quan rằng chúng ta là những kẻ đang sống sót (surviving) chứ không phải là đang chịu đựng (suffering).
Về trường hợp những bạn xuất thân từ gia đình nghèo, tôi có một lời nhắn nhủ: đối với những căn bệnh hiểm nghèo, cơ hội sống còn của mọi người là như nhau. Đừng chạnh lòng, tủi thân để rồi nảy sinh những suy nghĩ tiêu cực. Chính những điều này sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của bạn chứ không phải do hoàn cảnh vật chất.
* Khoảnh khắc tệ nhất bạn từng phải đối mặt là khi nào? Và bạn làm sao để vượt qua?
- Dĩ nhiên khoảnh khắc khó quên nhất trong đời là khi tôi được bác sĩ báo kết quả chẩn đoán ung thư. Tôi bị sốc và chết sững bởi lúc ấy tôi chỉ mới 16 tuổi, quá trẻ để mắc căn bệnh chết người này! Nhưng sau đó tôi bất chợt bật cười lớn và điều này giúp nỗi lo sợ trong tôi giảm rõ rệt.
Dẫu sao chúng ta cũng nên cho phép bản thân có những khoảng thời gian buồn vì chính những khoảnh khắc như vậy sẽ nhắc chúng ta nhớ về giá trị của niềm vui, hạnh phúc giản dị mà bình thường ít ai để ý và nhận ra.
* Cảm ơn Rosie. Chúc bạn luôn lạc quan.
Công Nhật thực hiện (Tuổi Trẻ Online)
* Chào Rosie, trang web của bạn khiến tôi thật sự bất ngờ bởi sự lạc quan ngập tràn dẫu bạn đang phải chống chọi với nhiều đau đớn, bệnh tật...
- Chào người bạn Việt Nam thân mến! Sức khỏe của tôi dạo gần đây liên tục không tốt, phải thường xuyên nhập viện để phẫu thuật, hóa trị... Dẫu sao tôi vẫn cảm thấy háo hức khi nhận được email từ một người ở một quốc gia mà bản thân chưa có dịp tìm hiểu nhiều.
Cảm ơn bạn về lời nhận xét trên. Thật sự nhiều lúc tôi cũng có cảm giác chán nản, suy sụp khi thấy tóc liên tục bị rụng, tay chân đau nhức kinh khủng, nhất là cảm giác cô đơn khi phải nằm bất lực trên giường bệnh trong khi bạn bè đang vui đùa, chạy nhảy ngoài trời.
Rất may là các cảm xúc đó rồi cũng nhanh chóng qua đi, và tôi tự hỏi nếu cứ mãi buồn thì liệu có thay đổi được tình hình? Tôi chọn cách sống lạc quan và làm việc, hoạt động xã hội thật nhiều để không còn thời gian nghĩ ngợi vơ vẩn.
* Bạn vừa quản lý một trang web riêng (http://www.theknockoneffect.co.uk/) vừa làm tình nguyện viên cho Hội Chữ thập đỏ, bản thân đang điều hành việc kinh doanh áo để làm từ thiện và theo đuổi việc học để vào cao đẳng. Những điều này có là quá sức?
- Cuộc sống của những người bị bệnh ung thư phần lớn ngắn ngủi và vô chừng, chính vì thế tôi quý từng giây, từng phút của mình. Nhưng tôi thật sự chỉ quan tâm đến việc mình sẽ làm được những gì có ích cho xã hội hơn là ngồi đếm xem mình còn bao nhiêu ngày để sống.
Tôi rất tâm đắc với việc kinh doanh áo để lấy lợi nhuận đóng góp vào các quỹ nghiên cứu về ung thư hoặc các bệnh nan y như Cancer Research UK, The Rainbow Trust và CLIC Sargent... bởi đây là cách tôi sẻ chia với những bạn trẻ đồng cảnh ngộ nhưng thiếu điều kiện chữa trị. Sự sẻ chia cũng giúp tôi cảm thấy cuộc sống của mình có ý nghĩa hơn, giá trị hơn.
Việc tôi quan tâm nhất hiện nay là làm sao đủ sức khỏe để thi vào cao đẳng trong năm tới bởi tôi nhớ trường, nhớ bạn bè quá rồi... Nếu năm tới không làm được tôi sẽ tiếp tục thử sức cho những năm sau nữa. Tôi sẽ không bỏ cuộc.
* Ở đất nước chúng tôi có rất nhiều trường hợp bạn trẻ bị ung thư và nhiều người trong số đó dễ rơi vào trạng thái suy sụp, chán nản với cuộc sống, nhất là với những người không đủ tiền điều trị. Rosie có thể chia sẻ một vài lời khuyên với họ?
- Câu hỏi này mới là điều “quá sức” với tôi.
Thật sự thì bệnh tật không chừa bất kỳ ai. Dù bạn giàu hay nghèo, là người có học hay không... vẫn phải đối mặt với nhiều rủi ro về sức khỏe trong cuộc sống. Kinh nghiệm của tôi thì chỉ biết nói rằng: khi bị bệnh, hãy ráng suy nghĩ lạc quan rằng chúng ta là những kẻ đang sống sót (surviving) chứ không phải là đang chịu đựng (suffering).
Về trường hợp những bạn xuất thân từ gia đình nghèo, tôi có một lời nhắn nhủ: đối với những căn bệnh hiểm nghèo, cơ hội sống còn của mọi người là như nhau. Đừng chạnh lòng, tủi thân để rồi nảy sinh những suy nghĩ tiêu cực. Chính những điều này sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của bạn chứ không phải do hoàn cảnh vật chất.
* Khoảnh khắc tệ nhất bạn từng phải đối mặt là khi nào? Và bạn làm sao để vượt qua?
- Dĩ nhiên khoảnh khắc khó quên nhất trong đời là khi tôi được bác sĩ báo kết quả chẩn đoán ung thư. Tôi bị sốc và chết sững bởi lúc ấy tôi chỉ mới 16 tuổi, quá trẻ để mắc căn bệnh chết người này! Nhưng sau đó tôi bất chợt bật cười lớn và điều này giúp nỗi lo sợ trong tôi giảm rõ rệt.
Dẫu sao chúng ta cũng nên cho phép bản thân có những khoảng thời gian buồn vì chính những khoảnh khắc như vậy sẽ nhắc chúng ta nhớ về giá trị của niềm vui, hạnh phúc giản dị mà bình thường ít ai để ý và nhận ra.
* Cảm ơn Rosie. Chúc bạn luôn lạc quan.
Công Nhật thực hiện (Tuổi Trẻ Online)
******************************************
Trích
nhật ký của Rosie (ở địa chỉ: www.theknockoneffect.co.uk):
Ngày 11-09
Chúng ta được dạy luôn phải suy nghĩ tích cực và yêu đời, đúng không? Nhưng đôi khi chúng ta cũng cần có những khoảnh khắc buồn, suy sụp để biết quý trọng những tháng ngày hạnh phúc.
Tôi nhớ những lọn tóc dày đã rụng mất của mình. Nhiều người cho rằng tóc thì chỉ là tóc, nhưng đối với tôi chúng có ý nghĩa hơn thế nhiều...
Ngày 11-09
Chúng ta được dạy luôn phải suy nghĩ tích cực và yêu đời, đúng không? Nhưng đôi khi chúng ta cũng cần có những khoảnh khắc buồn, suy sụp để biết quý trọng những tháng ngày hạnh phúc.
Tôi nhớ những lọn tóc dày đã rụng mất của mình. Nhiều người cho rằng tóc thì chỉ là tóc, nhưng đối với tôi chúng có ý nghĩa hơn thế nhiều...
......................................................
Ngày 17-09
Hôm nay tôi bỗng dưng thấy cuộc đời này đáng yêu đến kỳ lạ... Tôi chẳng thấy buồn khi không đủ tiền mua chiếc gương yêu thích ở chợ vì tôi biết rằng sẽ có những chiếc gương khác đẹp hơn đang chờ đợi mình.
Tôi không còn buồn khi nhớ về việc mình chẳng thể đi học vào năm nay bởi tôi biết hiện mình chưa sẵn sàng cho việc này.
Tóc của tôi giờ chẳng còn nhiều nhưng không sao cả, vì tôi sẽ có dịp thử nhiều kiểu tóc giả màu vàng hay bạch kim tuyệt đẹp khác.
Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi...
Nguồn : Tuổi Trẻ Online
Ngày 17-09
Hôm nay tôi bỗng dưng thấy cuộc đời này đáng yêu đến kỳ lạ... Tôi chẳng thấy buồn khi không đủ tiền mua chiếc gương yêu thích ở chợ vì tôi biết rằng sẽ có những chiếc gương khác đẹp hơn đang chờ đợi mình.
Tôi không còn buồn khi nhớ về việc mình chẳng thể đi học vào năm nay bởi tôi biết hiện mình chưa sẵn sàng cho việc này.
Tóc của tôi giờ chẳng còn nhiều nhưng không sao cả, vì tôi sẽ có dịp thử nhiều kiểu tóc giả màu vàng hay bạch kim tuyệt đẹp khác.
Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi...
Nguồn : Tuổi Trẻ Online
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét