Tôi luôn nghĩ mình là kẻ kém may mắn nhất trên thế gian này. Nhưng với mỗi sự việc, tôi cố gắng tự tạo may mắn cho chính mình.
Ngày hôm nay bạn sung sướng tột cùng vì thấy mình thắng giải trong
một cuộc thi lớn. Phần thưởng là chuyến đi tới đất nước tự do và giàu có
nhất thế giới. Ngày mai, bạn bùi ngùi bước ra khỏi phòng phỏng vấn visa
với nụ cười an ủi của anh chàng người nước ngoài vừa phỏng vấn mình:
“Xin lỗi, chúng tôi không thể cấp cho anh/chị visa chuyến đi này”.
Vậy đấy, bỗng chốc giấc mơ được đi và khám phá mảnh đất xa xôi mà cả
cuộc đời này tôi chưa từng mơ và không dám mơ là mình có thể đặt chân
đến. Bao nhiêu thứ đầy hứa hẹn hiện ra trong trí tưởng tượng của tôi:
những bước dạo trên đại lộ thênh thang rộng lớn, những chuyến mua hàng
tặng bạn bè, người thân, tay tôi nặng trĩu, cả niềm vui vỡ oà, rồi nghĩ
trong giấc mơ một lần đặt tay vào Đại lộ danh vọng, ngắm những ngôi sao
đã và đang nổi tiếng ở Hollywood, một lần được cái cảm giác co ro vì
lạnh ở một đất nước khi chúng ta đã bước sang hè thì họ còn quần bông,
áo rét ra đường...
Nhưng tôi chỉ là một con bé trong một gia đình quá đỗi bình thường.
Tôi không thể chứng minh tài chính và người ta đánh bật tôi ra khỏi
chính giấc mơ của mình. Khi hai bố con lững thững bước ra từ phòng phỏng
vấn, chẳng có “tấm thẻ xanh” trong tay, tôi đờ đi như bị tê dại. Còn bố
tôi, ông cứ mãi thắc mắc: “Chắc bố đã trả lời gì sai nên...”Bố tôi
chẳng có tội gì cả. Tội là ở bố tôi không... giàu!
Một cánh cửa tương lai rộng mở bỗng đóng sập trước mắt tôi. Giờ thì
tôi lại trở về với cuộc sống bình thường của mình. Vận may đến và trôi
qua tay tựa như một làn nước mỏng manh chẳng thể níu kéo. Tôi nhận ra
rằng, “chẳng có gì là chắc chắn cả”, “ngày hôm nay, anh có thể là kẻ may
mắn nhất thế giới. Nhưng ngày mai, anh cũng có thể trở thành kẻ bất
hạnh nhất trong những con người xấu số”.
Tôi buồn và thấy tủi thân. Nhưng trong tôi bỗng dâng lên một niềm tin
mãnh liệt. Tôi đã may mắn có một giải thưởng lớn nhưng cuối cùng lại
không thể nhận được giải thưởng ấy. Nghĩa là niềm vui ấy đến bất ngờ và
phần nhiều do may mắn. Nhưng, nhất định một ngày nào đó, tôi sẽ tự kiếm
lấy “giải thưởng” bằng công sức của mình, sẽ đến bất cứ nơi đâu mình
muốn bằng chính thực lực của mình chứ không cần phải phụ thuộc vào một
tổ chức hay cá nhân nào khác.
Tôi tin là khi chúng ta tự nắm vận mệnh
của mình trong tay, chúng ta sẽ không bao giờ phải gặp bất cứ rủi ro
nào.
Bùi Thị Huyền Châm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét