Tức giận ai là đem cái ngu dại của người đó làm khổ mình. Hãy tha thứ
đi, không phải là cho người đâu mà là cho chính ta đó. Tha thứ là ta tự
giải thoát mình khỏi một mối bực tức và phiền muộn trong lòng.
Kẻ làm ta bực tức có thể đang sung sướng phởn phơ (vì nó có biết gì đâu!). Trong khi ta lại ngồi đây, ôm một mối bực tức trong lòng đến mất ăn mất ngủ. Vậy thì tự mình làm khổ mình như vậy có phải là cực kỳ ngu xuẩn không?
Còn tức giận ai tức là còn coi trọng người đó. Hãy quên kẻ đó đi. Và nếu phải tiếp xúc thì hãy vui vẻ với người đó và tự nhủ: “Ta đang tiếp xúc với với một đứa trẻ con, nó không ý thức được việc nó đang làm.” Tha thứ và không nghĩ đến kẻ đó mới là đứng trên nó một bậc.
Có ai đời đi tức một kẻ điên, một kẻ mất trí không? Vậy thì đi tức một kẻ ngu, đi tức một kẻ không biết nghĩ làm gì cho mất công.
Thay vì giành thời gian để bực tức, hãy giành thời gian để quan tâm và chăm sóc đến những người xứng đáng nhận được sự yêu thương của ta.
Hãy mỉm cười đi và sẽ thấy cuộc đời thật hài hước. Và những hành động ngu dại của người khác cũng là những điều hài hước.
Hãy mỉm cười đi và sẽ thấy cuộc đời còn nhiều người để ta yêu thương, cuộc đời còn nhiều việc để ta quan tâm.
Và cuối cùng hãy nhớ điều này: Ngoại trừ chính bản thân ta, không một ai, không một kẻ nào có thể tước đoạt được sự vui vẻ và thanh thản trong tâm hồn ta.
Lê Đảm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét