Sau lần con gái qua nhà người dì chơi, tôi cảm nhận có gì đó khang khác ở con. Sau giờ học, con bé lại cặm cụi viết nhật ký. Mỗi lần tôi đi ngang bàn học, con bé lại cố ý lấy tờ giấy che lại, nhìn tôi cười cười.
"Là mẹ, tôi nghĩ rằng mỗi tuổi có một cách yêu, cách thể hiện tình yêu nhưng tuổi nào yêu cũng phải có giới hạn của nó".
Con đang có bí mật gì? Tò mò, sáng hôm sau, con bé đi học, tôi lục tìm cuốn nhật ký. Đọc và đọc... Rồi tôi dừng lại trầm ngâm trước trang nhật ký vẽ chi chít trái tim. Con viết: “Hôm nay, là ngày vô cùng đặc biệt với mình. Không ngờ mình qua nhà dì chơi lại gặp được T. Bạn ấy vui tính ghê, bày đủ trò chơi, chọc mình cười, còn tặng mình mấy viên kẹo nữa chứ! T. còn hẹn gặp mình vào chủ nhật lần sau. Ôi! Mình mong đến ngày đó quá!”.
Con mình mới học lớp 5, nó đã viết cái gì trong nhật ký vậy chứ? Nó đang “rung rinh” vì thằng nhóc T. gần nhà dì sao? Làm sao mà yêu được chứ? Trong khi ngày trước, đến tận 21 tuổi mình mới yêu… Tôi vội cất cuốn nhật ký, không biết vì sợ con gái biết hay vì không dám đối mặt với chuyện con gái “rung rinh” khi chỉ mới học lớp 5.
Năm ngày sau, tôi nói chuyện với con: “Mẹ đã đọc nhật ký của con, con viết như vậy thì người ta sẽ nghĩ con thích T. đấy. Mẹ muốn con tập trung học và không muốn thấy trang nhật ký ấy nữa”.
Con bé im lặng, không giải thích… Tôi vừa lo vừa sợ con sẽ giận vì bị đọc lén nhật ký. Nhưng may sao, con bé nói: “Vậy là con không được thích T. lúc này hả mẹ?”. Rồi con bé lặng lẽ lấy keo dán hai trang nhật ký lại. Thì ra con gái cũng đang phân vân về chuyện yêu cậu nhóc T.
***
Đến năm học lớp 8, con bé cầm lá thư, tìm tôi cầu cứu: “Mẹ ơi! Con nói cái này, mẹ đừng la con nha!”, “Ừ, chuyện gì con nói đi”.“Hôm ấy con đi thi vẽ đó mẹ, tự nhiên anh đó xin địa chỉ của con rồi hôm nay ảnh viết thư nói yêu con, chờ hồi âm của con. Con có yêu, có thích gì anh đó đâu! Giờ làm sao mẹ?”. Như đã hứa - và làm sao tôi có thể la con gái được - tôi “chỉ bài” cho con: “Sau này con phải cẩn thận trước khi cho thông tin liên lạc của mình nhé. Còn anh chàng kia thì tốt nhất con đừng gửi thư lại, anh chàng đó sẽ tự hiểu”.
Cùng từ ấy, tôi trở thành “chuyên viên tư vấn tình yêu” của con. Mỗi lần con tỉ tê chuyện rắc rối tình cảm, lòng tôi cũng phấn khởi vì có thể giúp con “gỡ rối tơ lòng” mà không cần đọc lén nhật ký.
***
Đến hè lớp 9, sau lần đi tập huấn về, lúc nào con cũng ôm quyển lưu bút, mặt trầm ngâm. Hai ngày sau, một người nam gọi điện thoại đến nhà, xin gặp con gái tôi. Con bé cầm điện thoại, khi biết đầu dây bên khi là ai thì líu lo, hớn hở hẳn, mắt sáng rực… Tôi thầm đoán được nguồn cơ “sự u sầu” của con. Con bé kể tôi nghe về cậu bạn thường xuyên gọi điện ấy. Bạn ấy thế này, bạn ấy thế kia… Con bé kể mà mắt sáng long lanh.
"Thỉnh thoảng, con gái khoe tôi những món quà mà cậu bạn gửi tặng. Tôi hiểu rằng nếu tôi cấm đoán con, con sẽ quay lưng với mình và không còn tâm sự tỉ tê nữa”.
Và tôi đã nghe lén điện thoại của con: “Tháng 11 là thi học sinh giỏi á!”, “Ừ, cố gắng đậu vòng trường nha, để còn gặp nhau trong kỳ thi tỉnh nữa”, “Sẽ cố gắng mà, vì lâu dữ lắm rồi mình không gặp nhau mà”… Mừng là hai đứa nhóc động viên nhau học tốt để được gặp nhau, chứ nếu rủ nhau trốn học để gặp nhau thì chắc tôi sẽ cấm con bé nghe điện thoại mất!
Một lần, con khoe tấm hình con và cậu bạn chụp chung. Lúc này thì tôi liền lên tiếng: “Mẹ không cấm hai đứa thân nhau, nhưng thân thiết kiểu chụp chung hình hai đứa như thế này thì mẹ không thích một chút nào. Dù sao thì con còn học hành, tốt nghiệp cuối cấp”. Mặt con chuyển sắc, con lại im lặng…
Từ hôm đó, tôi và con gái có giao kèo: khi nào con tốt nghiệp phổ thông, đậu vào ngành con yêu thích thì có thể chính thức yêu. Con bé làm đúng giao kèo ấy, tập trung học hành nhưng “mối tình thời phổ thông” của con giờ cũng đi xa theo năm tháng.
Tôi không cấm con thích ai đó, nhưng không có nghĩa tôi cổ vũ con yêu khi đang học phổ thông. Khi con bắt đầu “rung rinh” tôi vừa là bạn thân thiết, vừa là mẹ nghiêm khắc để "chuyến tàu đời con" không “trật đường ray”.
Làm mẹ, tôi nghĩ rằng mỗi tuổi có một cách yêu, cách thể hiện tình yêu nhưng vẫn cần có một giới hạn để bắt đầu yêu, đúng không các bạn?
Tâm sự của phụ huynh L. ở Q.1, TP.HCM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét