'Không ai nói cuộc sống thật dễ dàng mà chỉ có thể hứa hẹn một cuộc sống xứng đáng'.
Tôi
không còn nhớ rõ đã đọc được câu nói ấy ở đâu, nhưng nó cứ ám ảnh tôi
từ ngày đó đến tận bây giờ.
Để rồi mỗi lần, những người bạn, người em
hỏi tôi rằng tôi lấy đâu ra nghị lực để đi qua những nhọc nhằn của cuộc
sống một cách bình thường như thể tôi chưa hề biết đến nỗi đau là gì.
Những lúc như vậy, tôi cười và nói với họ rằng tôi đã đi qua đủ nỗi đau
cuộc đời nên có lẽ bây giờ tôi đã thấy ngày mai. Mà đúng là như thế
thật, đâu ai nói cuộc sống dễ dàng, nhưng chẳng phải trong chúng ta, ai
cũng muốn sống một cuộc sống xứng đáng đó hay sao?
Ngày
còn hoạt động công tác Đoàn - Hội, tôi gặp rất nhiều bạn trẻ và các bạn
thường nói với tôi rằng họ đang rất bế tắc và không tài nào tìm được
lối thoát trong cuộc sống, họ xin tôi một lời khuyên. Khuyên ư? Tôi biết
khuyên gì đây khi chính bản thân tôi đôi lúc cũng xoay trong cái vòng
lẩn quẩn. Những lúc như vậy, tôi thường tập cho mình cách học yêu cuộc
sống.
"Học cách yêu cuộc sống", đó cũng là lời khuyên duy
nhất tôi dành cho những người bạn trẻ ấy, bởi tôi cho rằng chỉ khi nào
ta yêu cuộc sống, ta mới nhận ra những gam màu đẹp ẩn chứa đằng sau
những đám mây đen từng che phủ cuộc sống của ta. Một ví dụ rất đơn giản
và dễ hiểu, đó là nhiều người trong những khoảnh khắc cô đơn, lang thang
đi tìm chân lý của cuộc sống, bỗng chợt nhận ra những bông hoa dại phía
bên đường thật đẹp mà thường ngày họ không để ý. Thật ra những bông hoa
ấy từ trước đến nay vẫn đẹp thôi, nhưng tại con người ta không biết cảm
nhận cái đẹp và yêu nó, nên chẳng thèm đoái hoài. Cuộc sống cũng thế,
khi ta yêu cuộc sống, ta sẽ thấy rằng cuộc sống cũng rất yêu ta.
Trước đây có một thời gian tôi không hề yêu cuộc sống.
Lúc nào tôi cũng thấy mình ngập tràn trong những nỗi buồn, những nỗi
nhớ chẳng đâu ra đâu, những giọt nước mắt không dưng cũng chảy trong tim tôi. Nhưng
rồi đến một ngưỡng nào đó trong cuộc đời, đó là thời điểm tôi nhận ra
rằng mình cần phải thay đổi. Tôi bắt đầu thấy trân trọng và biết yêu
cuộc sống của mình hơn. Tôi bước ra đời bằng những chuyến đi, những cuộc
gặp gỡ, tôi gặp được người tốt và cũng nhìn thấy không ít kẻ xấu. Mỗi
một người đều dạy cho tôi một bài học nào đó trong cuộc đời, có khi là
bài học về nỗi đau, có khi về hạnh phúc. Người tốt dạy tôi những điều
hay, còn người xấu thì dạy tôi gián tiếp rằng, tôi nên trân trọng cuộc
sống của mình, làm chủ bản thân mình để không bao giờ phải xoáy mình vào
dòng chảy đó của họ.
Ai trong chúng ta cũng đều phải trải qua thử thách nếu
muốn trưởng thành. Thử thách có khi là trong công việc, tình yêu hay
bất kì một điều gì khác. Hồi còn nhỏ, mẹ nói với tôi một câu nói rằng:
"Thương trường là chiến trường!", khi đó tôi còn quá nhỏ để có thể hiểu
được cái ẩn ý sâu xa đằng sau câu nói ấy, nhưng khi bước vào đời, tôi
nghiệm ra hình như điều đó là thật. Cuộc sống cũng là một trường tranh
đấu, đôi khi người này dẫm lên người kia để sống. Đôi khi tôi không hiểu
tại sao người ta phải như thế mới sống được, có lẽ nếu hỏi những người
nhiều trải nghiệm câu này, họ sẽ cười mà rằng: "Sống thực tế lên, cuộc
sống không phải là những áng mây màu hồng đâu. Trưởng thành nhanh đi,
rồi bạn cũng sẽ như thế thôi!", nhưng tôi không tin là như thế.
Tôi không tin người ta phải chà đạp lên nhau, phải
ghen tị với người này, người kia thì mới sống được. Tôi tin mọi người
vẫn có thể sống tốt bằng những gì họ đã có và đang có trong tầm tay và
họ có thể sống tốt nữa là khác. Ít nhất thì họ cũng không phải gánh vào
mình những điều mệt mỏi, những toan tính thiệt hơn, những mưu này kế nọ.
Không ai nói cuộc sống thật dễ dàng và tôi biết mỗi
người cũng mang trong lòng những khắc khoải riêng, nỗi niềm riêng. Ai
cũng nghĩ nỗi đau của họ là lớn nhất, nhưng tại sao không học cách yêu
cuộc sống đi, bằng cách học yêu những niềm tin, trân trọng những giá trị
tình cảm mà mọi người dành cho mình.
Có rất nhiều hạnh phúc được gắp nhặt giữa đời thường.
Hãy dừng lại một chút và nhìn xung quanh, tôi tin là bạn sẽ nhận thấy
điều đó. Người ta có đủ lý do để ghét bỏ cái cuộc sống này thì họ cũng
sẽ có đủ lý do để yêu nó được.
Yêu cuộc sống trong tôi đơn giản lắm, không bằng cách
này thì cũng bằng cách khác, tôi có thể học yêu nó một cách dễ dàng.
Tôi yêu cuộc sống vì cuộc sống cho tôi sự tồn tại. Tồn tại để thấy mình đang hạnh phúc.
Tôi yêu cuộc sống vì cuộc sống cho tôi những niềm vui!
Tôi yêu cuộc sống vì cuộc sống dạy tôi cách trao yêu thương cho tất cả mọi người.
Dường như, hiện giờ tôi đang thấy mình hạnh phúc hơn từng ngày, đỡ bị Stress hơn. Ít nhất là lúc này đây, tôi đang thấy sợi hạnh phúc len lỏi vào trong tôi. Tôi thấy mình rất, rất hạnh phúc. Tâm hồn tôi nhẹ nhàng và thanh thản, tôi thấy mình như một áng mây nhẹ bay bay, vừa như trút hết được những gánh nặng lo toan bộn bề, những suy nghĩ tình cảm khắc khoải.
Và cho tôi gửi đến em những lời tốt đẹp nhất, những tình cảm thân thương nhất và sự tri kỷ mặn nồng
Tôi đã học yêu cuộc sống từ những điều nhỏ nhoi và vụn
vặt nhất giữa đời thường...
(Note) Bài
viết được viết vào dịp kỷ niệm sinh
nhật lần thứ 24 của Phạm Quốc Hưng. Bài viết chính là một dấu mốc mà tôi
muốn đặt ra cho cuộc sống của mình. Nó sẽ là một điểm khởi đầu mới
trong một giai đoạn mới của tôi sau khi đã tốt nghiệp... Chúc cuộc sống
này sẽ luôn mỉm cười với chính tôi với những người yêu quý tôi và thực
sự là những người bạn chân thành nhất của tôi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét