Tôi học bình an.

Bình an có sẵn trong mỗi chúng ta!
Từ thủa trong nôi ta đã luôn có bình an 
 
Một đứa trẻ có mơ ước gì nhiều đâu, bé chỉ cần ăn no, ngủ và chơi, Bé luôn tươi cười, vui vẻ, cuộc sống quá đơn giản với bé. Đó chẳng phải là Bình An đó sao??? 

Bình An đâu phải là điều gì đó xa xôi! 

Với người lớn chúng ta sự bình an quá xa xôi là vì chúng ta có quá nhiều ham muốn? Quá nhiều khát khao xa xôi, khó đạt tới. Như đứa trẻ nó đâu cần uống sữa ngoại, hay những quần áo hàng hiệu? mà bé chỉ cần được chăm lo, được cho ăn no mặc ấm ...thế là cười!

Thiết nghĩ, chính người lớn chúng ta đang chạy theo thị hiếu thị trường và đã vô tình gieo giắt vào trẻ nhỏ những ham muốn xa tít, làm mất đi dần sự bình an trong tâm hồn trẻ nhỏ!?!



Hôm nay có hai người bạn đi tập thể dục ở phòng GYM, hai người phải đi xe máy tới, nhưng khi tới nơi thì phòng gửi xe đã hết chỗ và người trông xe giới thiệu hai bạn phải gửi xe ở xa phòng tập gần 300m. Bạn A tỏ ra giận giữ và cáu gắt với người trông xe!

Nhưng bạn B thì nhoẻn miệng cười và đi tới chỗ gửi xe kia.

Tại sao bạn không nghĩ là mình đi bộ thêm chút cũng là tập thể dục? và mục đích mình đi đến đây là để tập thể dục mà !?!



Câu chuyện là tôi được nghe kể và nó giúp tôi nhận ra về cách thay đổi suy nghĩ hay học cách gieo những hạt giống tâm hồn tốt...thì ta sẽ được hái quả ngọt, tìm thấy được Bình An



Hôm nay tôi ngẫm về mấy chuyện vặt vãnh:

Hàng tuần tôi thường đi đá bóng cách nhà trọ khoảng 3km, tôi thường đi xe máy ra sân banh. Hôm nay tôi đi bằng xe đạp, tôi thấy rất vui, cơ thể được thả lỏng mà không bị cuốn vào cái vòng xoáy giao thông đô thị hỗn loạn kia., tôi đươc buông hai tay / buông hai chân thả gió cho mây ngàn bay  được "sống" lại chút gì đó của thời đạp xe lóc cóc mười mấy năm trước...

Như vậy có phải là Bình An không nhỉ !?! Và tôi đang đi tập thể dục với môn đá banh đó nhé!



*Tôi cũng nhớ có lần, tôi đi công tác từ Lào Cai về Hà Nội, khi xe về bến Mỹ Đình là 5h sáng, mà giờ này thì nhà trọ chưa mở cửa cho tôi vào (tôi là dân tỉnh lẻ ở trọ!) thế là tôi nghĩ đến việc "dạo phố" về nhà có lẽ sẽ vừa thời gian mọi người đã dậy.

Đầu tiên tôi cũng lăn tăn lắm, tôi đã mở Google map ra đong đo thử xem quảng đường có quá sức không? (cân đong đo đếm) rất may quãng đường cũng chỉ ~3km thôi. Thế là tôi dạo bước về.........Một buổi sáng dễ chịu!..........và tôi cũng tiết kiệm được 20.000 đồng xe đó chứ !



Tôi kể những câu chuyện trên cũng chẳng hẳn rằng tôi đã làm tốt trong việc giữ trong tâm mình luôn Bình An đâu, mà tôi viết ra đây để cùng chia sẻ và cũng là để tự nhắc nhở chính mình.........hãy kiềm chế cáu giận (kiềm chế là sức mạnh) hãy để cho Bình An có nhiều đất sống.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét