Có một tác giả đã nói rằng: "...
Cuộc sống là một quá trình cho và nhận. Nếu bạn càng cố gắng giữ lại
một... cái gì đó bạn sẽ chẳng được gì. Nếu bạn cho đi bạn sẽ được rất
nhiều từ xung quanh và từ chính bạn..."
Trong cuộc sống không thể thiếu tình bạn. Trong tình bạn không thề thiếu sự chân thành. Nếu đã có một lúc nào đó trong lòng bạn có cảm giác là bạn bè không thành thật với mình, thì lúc đó bạn là một người ích kỷ vì bạn chưa thật sự chân thành trong tình bạn. Trong tình bạn chân chính thì không tồn tại sự nghi ngờ. Nếu bạn muốn có một tình bạn chân chính, thì bạn phải tỏ ra trung thực và chân thành trong tình bạn.
"...Trong cuộc sống, mọi sự vật luôn vận động và biến đổi. Mọi thứ đều có thể thay đổi. Vì vậy, nếu bạn cố gắng sống cho thật tốt ngày hôm nay, thì ngày mai là hình ảnh của hy vọng... và ngày hôm qua... chỉ là một giấc mộng êm đềm. Hãy sống cho thật đẹp trong ngày hôm nay, đặc biệt là ngày tại lúc này..."
Nếu vì làm đẹp lòng nhau đã khiến cho người ta ngày một cách xa hơn với sự thật. Những màn trình diễn luôn được xảy ra trong những mối quan hệ sơ giao, những lần gặp gỡ vội, khiến cho đối tượng tiếp xúc luôn có một ấn tượng tốt về mình.
Nhưng điều đó sẽ trở thành thứ văn hóa che đậy nếu trong ta chỉ nhắm tới mỗi mục đích để người kia đánh giá cao hay có thêm thiện cảm với ta thôi. Cái quyền lợi ích kỷ được che đậy bởi cái hình thức tử tế mà đôi khi chính ta cũng tưởng lầm mình đang vì kẻ khác.
Văn hóa là lối sống làm cho con người tốt hơn và đẹp hơn. Nhưng cái tốt và cái đẹp nếu không đi chung với cái chân thật, như bộ ba không thể tách rời chân-thiện-mỹ, thì cái đó chỉ làm một thứ trang sức hời hợt. Nghệ thuật “đắc nhân tâm” có thể tạo nên hương vị mặn nồng và trôi chảy giữa các mối quan hệ gần xa trong xã hội, nhưng nếu không cẩn trọng thì nó chính là cái bẫy sập để cho ta tự đánh mất chính mình .
Thói thường cuộc đời người ta rất dễ bị thu hút bởi những lời nói ngọt lịm, trau chuốt và đầy lễ độ. Cho nên để được thang điểm cao trong mắt người khác, ta đã không ngần ngại và có khi phải cố gắng để nặn ra những điều cho thật phù hợp với suy nghĩ hay sở thích của đối phương, trong khi lòng ta trống rỗng, vô vị hay hoàn toàn tương phản.
Bây giờ người ta còn chế ra “lời nói có cánh” để tặng nhau như một món quà thượng hạng. Đúng là ta sẽ sung sướng và ấn tượng sau cái lần gặp gỡ được người kia ban tặng cho những lời mà chỉ có trong mơ hay cõi thần tiên mới có. Người trao không chủ động được lý trí để chịu hết trách nhiệm cho lời nói tựa gió bay, người nhận cũng bị lây nhiễm cảm xúc đó nên cũng không còn định thần để phân biệt lời nói ấy thật lòng hay đưa đẩy cho vui.
Thực chất của cái ấn tượng tốt mà người ta thường muốn để lại trong các mối quan hệ chính là sự trao đổi cảm xúc, người kia cho ta một cảm xúc tốt nên ta cũng cho lại một cảm xúc tốt. Nhưng nếu một quan hệ mà chỉ trao nhau những cảm xúc tốt thôi thì nó chỉ quý mến hay thương yêu. Có khi đã là vợ chồng nhiều năm mà bên kia vẫn chưa hiểu được bộ mặt thật của mình như thế nào nữa, vì mình rất có tài che đậy.
Nhưng rồi ngày mai khi mặt trời mọc thì người kia cũng phát hiện ra, vì đâu phải lúc nào ta cũng đủ sức để ngụy trang mãi được. Không phải vì hoàn cảnh trái nghịch, mà chính ta đã không còn đủ năng lượng để tiếp tục diễn xuất. Ta đã mệt mỏi và cần sống thật với chính con người mình. Điều tồi tệ luôn xảy ra sau những lần thoát vai là không những người kia bị sụp đổ mà chính ta cũng không tìm thấy được con người thật của mình nữa.
Ta hãy ý thức lại đời sống của mình trong thời gian qua và kiểm tra lại mình vẫn còn là chính mình hay đang miệt mài trên con đường tha hóa. Ta vẫn còn kịp. Mỗi ngày hãy tự soi mình trong gương thật lâu để ta còn cơ hội nhìn lại con người hiện tại của mình. Sau lớp phấn son ấy, sau bộ đồ chỉnh chu ấy, sau bộ mặt nghiêm nghị thần thái ấy, ta la ai? Hãy hỏi như vậy nhiều lần và tìm cho ra câu trả lời từ sâu thẳm trái tim. Và hãy nở nụ cười thật tươi nếu ta vẫn còn tiếp xúc được chính mình.
Nếu bạn đang yêu một người, nhưng bạn không dám nói ra vì sợ sẽ hối hận vì sự thay đổi của ngày mai. Như vậy là bạn đã tự dối lòng mình. Bạn sẽ phải đối mặt với sự đau khổ khi bạn cố gắng kiềm nén tình cảm của mình. Nếu bạn càng cố kiềm nén,tình yêu trong bạn sẽ ngày càng lớn dần. Và tới một lúc nào đó, con tim bạn sẽ chiến thắng lý trí của bạn... nó thúc giục bạn... dẫn bạn đến với tình yêu... nhưng lúc đó bạn có thể sẽ thêm đau khổ vì... đã muộn màng.
"... Không thể có một tình yêu vĩnh cửu, mà chỉ có những phút giây vĩnh cửu của tình yêu..."
Vì thế, bạn đừng nên tự lừa dối chính mình, hãy làm theo những gì con tim mách bảo. Dù mai này có xảy ra bất cứ chuyện gì, tới lúc đó, bạn cũng tự hào rằng mình đã từng có một tình yêu thật sự, và mỗi giây phút trong tình yêu của bạn sẽ là những phút giây vĩnh cửu. Và bạn sẽ không hối tiếc vì bạn không lừa dối bản thân. Bạn vẫn là... chính bạn .
Nguồn: Bài viết của t/g semolina
Trong cuộc sống không thể thiếu tình bạn. Trong tình bạn không thề thiếu sự chân thành. Nếu đã có một lúc nào đó trong lòng bạn có cảm giác là bạn bè không thành thật với mình, thì lúc đó bạn là một người ích kỷ vì bạn chưa thật sự chân thành trong tình bạn. Trong tình bạn chân chính thì không tồn tại sự nghi ngờ. Nếu bạn muốn có một tình bạn chân chính, thì bạn phải tỏ ra trung thực và chân thành trong tình bạn.
"...Trong cuộc sống, mọi sự vật luôn vận động và biến đổi. Mọi thứ đều có thể thay đổi. Vì vậy, nếu bạn cố gắng sống cho thật tốt ngày hôm nay, thì ngày mai là hình ảnh của hy vọng... và ngày hôm qua... chỉ là một giấc mộng êm đềm. Hãy sống cho thật đẹp trong ngày hôm nay, đặc biệt là ngày tại lúc này..."
Nếu vì làm đẹp lòng nhau đã khiến cho người ta ngày một cách xa hơn với sự thật. Những màn trình diễn luôn được xảy ra trong những mối quan hệ sơ giao, những lần gặp gỡ vội, khiến cho đối tượng tiếp xúc luôn có một ấn tượng tốt về mình.
Nhưng điều đó sẽ trở thành thứ văn hóa che đậy nếu trong ta chỉ nhắm tới mỗi mục đích để người kia đánh giá cao hay có thêm thiện cảm với ta thôi. Cái quyền lợi ích kỷ được che đậy bởi cái hình thức tử tế mà đôi khi chính ta cũng tưởng lầm mình đang vì kẻ khác.
Văn hóa là lối sống làm cho con người tốt hơn và đẹp hơn. Nhưng cái tốt và cái đẹp nếu không đi chung với cái chân thật, như bộ ba không thể tách rời chân-thiện-mỹ, thì cái đó chỉ làm một thứ trang sức hời hợt. Nghệ thuật “đắc nhân tâm” có thể tạo nên hương vị mặn nồng và trôi chảy giữa các mối quan hệ gần xa trong xã hội, nhưng nếu không cẩn trọng thì nó chính là cái bẫy sập để cho ta tự đánh mất chính mình .
Thói thường cuộc đời người ta rất dễ bị thu hút bởi những lời nói ngọt lịm, trau chuốt và đầy lễ độ. Cho nên để được thang điểm cao trong mắt người khác, ta đã không ngần ngại và có khi phải cố gắng để nặn ra những điều cho thật phù hợp với suy nghĩ hay sở thích của đối phương, trong khi lòng ta trống rỗng, vô vị hay hoàn toàn tương phản.
Bây giờ người ta còn chế ra “lời nói có cánh” để tặng nhau như một món quà thượng hạng. Đúng là ta sẽ sung sướng và ấn tượng sau cái lần gặp gỡ được người kia ban tặng cho những lời mà chỉ có trong mơ hay cõi thần tiên mới có. Người trao không chủ động được lý trí để chịu hết trách nhiệm cho lời nói tựa gió bay, người nhận cũng bị lây nhiễm cảm xúc đó nên cũng không còn định thần để phân biệt lời nói ấy thật lòng hay đưa đẩy cho vui.
Thực chất của cái ấn tượng tốt mà người ta thường muốn để lại trong các mối quan hệ chính là sự trao đổi cảm xúc, người kia cho ta một cảm xúc tốt nên ta cũng cho lại một cảm xúc tốt. Nhưng nếu một quan hệ mà chỉ trao nhau những cảm xúc tốt thôi thì nó chỉ quý mến hay thương yêu. Có khi đã là vợ chồng nhiều năm mà bên kia vẫn chưa hiểu được bộ mặt thật của mình như thế nào nữa, vì mình rất có tài che đậy.
Nhưng rồi ngày mai khi mặt trời mọc thì người kia cũng phát hiện ra, vì đâu phải lúc nào ta cũng đủ sức để ngụy trang mãi được. Không phải vì hoàn cảnh trái nghịch, mà chính ta đã không còn đủ năng lượng để tiếp tục diễn xuất. Ta đã mệt mỏi và cần sống thật với chính con người mình. Điều tồi tệ luôn xảy ra sau những lần thoát vai là không những người kia bị sụp đổ mà chính ta cũng không tìm thấy được con người thật của mình nữa.
Ta hãy ý thức lại đời sống của mình trong thời gian qua và kiểm tra lại mình vẫn còn là chính mình hay đang miệt mài trên con đường tha hóa. Ta vẫn còn kịp. Mỗi ngày hãy tự soi mình trong gương thật lâu để ta còn cơ hội nhìn lại con người hiện tại của mình. Sau lớp phấn son ấy, sau bộ đồ chỉnh chu ấy, sau bộ mặt nghiêm nghị thần thái ấy, ta la ai? Hãy hỏi như vậy nhiều lần và tìm cho ra câu trả lời từ sâu thẳm trái tim. Và hãy nở nụ cười thật tươi nếu ta vẫn còn tiếp xúc được chính mình.
Nếu bạn đang yêu một người, nhưng bạn không dám nói ra vì sợ sẽ hối hận vì sự thay đổi của ngày mai. Như vậy là bạn đã tự dối lòng mình. Bạn sẽ phải đối mặt với sự đau khổ khi bạn cố gắng kiềm nén tình cảm của mình. Nếu bạn càng cố kiềm nén,tình yêu trong bạn sẽ ngày càng lớn dần. Và tới một lúc nào đó, con tim bạn sẽ chiến thắng lý trí của bạn... nó thúc giục bạn... dẫn bạn đến với tình yêu... nhưng lúc đó bạn có thể sẽ thêm đau khổ vì... đã muộn màng.
"... Không thể có một tình yêu vĩnh cửu, mà chỉ có những phút giây vĩnh cửu của tình yêu..."
Vì thế, bạn đừng nên tự lừa dối chính mình, hãy làm theo những gì con tim mách bảo. Dù mai này có xảy ra bất cứ chuyện gì, tới lúc đó, bạn cũng tự hào rằng mình đã từng có một tình yêu thật sự, và mỗi giây phút trong tình yêu của bạn sẽ là những phút giây vĩnh cửu. Và bạn sẽ không hối tiếc vì bạn không lừa dối bản thân. Bạn vẫn là... chính bạn .
Nguồn: Bài viết của t/g semolina
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét