Có lẽ con cũng chẳng biết được đâu là bờ bến, là giới hạn của lòng biết
ơn, bởi vì con cũng chẳng biết lòng biết ơn xa thẳm trong tâm hồn đã có
trong con tự bao giờ. Con đã rất muốn bày tỏ lòng mình đến mẹ nhưng khi
đặt bút con không biết bắt đầu từ đâu, từ chữ cái nào và khi kết thúc
liệu con có trải hết lòng mình hay không?
Thời gian ở bên mẹ chưa
nhiều nhưng những bài học con được nghe, được học hỏi, chắt chiu, khắc
nguyện được nhiều hơn trong sách vở. Và cứ mỗi ngày, mỗi ngày con thức
dậy mở cánh cửa đón bình minh là con lại đón nhận lời dạy bảo yêu
thương, lời tâm tình không khép kín, lời tri ân xuyên thấu tâm can.
Mẹ
đã gieo nhựa sống: Nước, CO2, mang ánh nắng có chan hoà yêu thương, có
chói chang bỏng rát đến con. Và chỉ khi nhựa sống đó xuất hiện, tồn tại
thì những tế bào nhỏ bé, những mảng trầm của diệp lục trong con mới trỗi
dậy. Sản phẩm của mẹ tạo ra là tấm lòng đầy những trăn trở, lo âu, xen
những lời khuyên bảo, uốn nắn, nó đã thẩm thấu, khuếch tán trong con
nuôi sống tâm hồn con, nâng con qua "nắng lửa", bão tố.
Đã bao
đêm thức trắng, bao vòng kim đồng hồ đuổi nhau, bao lần mẹ quay ngược
xuôi trong chiếc giuờng đơn bệnh viện. Đáng ra lúc đó con phải cảm ơn
mẹ, cảm thấy có lỗi vì đã không dành cho mẹ giấc ngủ ngon,không dành cho
mẹ một lời cảm ơn.Vậy mà mẹ không buồn sao?
Thời gian lặp lại:
sáng - trưa - chiều - tối - cứ như vậy nhưng bài học con nhận từ mẹ đều
mới: Mẹ là trang giáo án con yêu thích mở ra trước: nó đánh dấu sự "An
lành" cho tâm hồn con, "đầy ắp" tình yêu thương bao la, lòng bao dung
nhân hậu. Trang giáo án ấy như những lời ru "ấm êm" khi con đã xa thời
thơ dại. Mẹ dạy con "biết" yêu thương, biết trách nhiệm, biết chịu đựng,
biết đứng vững khi vấp ngã, biết "cho đi" để rồi được nhận lại nhiều
hơn thế. Con đã "dành dụm" được những gì của riêng mà không đem chia sẻ
thì con cũng đã nếm phải sự "đau đớn" khi xung quanh không ai chia sẻ
cho mình.
Nhiều lần con tự hỏi, chẳng lẽ cứ phải có tiếng "leng
keng" báo hiệu, nhắc nhở thì con mới trải lòng mình hay sao? Con đã
"nhận thêm" nhiều từ mẹ - Ngày đánh dấu cuộc đời con. Ngày mà trong
niềm thương yêu của sự chở che, của tuổi thơ xa mãi thì mẹ đã dạy con
biết tự mình "gánh vác" dù cuộc sống có khó khăn, bộn bề lo âu.
Con
đã nghe đến nhiều loại "hoóc môn" nhưng hoóc môn của tâm hồn thì chưa
bao giờ con được nghe đến và bây giờ nó đã rất có "ích" cho tâm hồn con
mẹ ạ! Ý chí "kiên định" không nói hai lời, không thay đổi, không xoay
theo chiều gió đã đưa con đi đúng hướng, đã in sâu "lắng đọng" vệt yêu
thương dài vô tận mà không một thước nào đo đếm được. "Muộn còn hơn
không!" - mẹ đã dạy con như vậy "con hãy cứ cố gắng hết mình, không bao
giờ bỏ cuộc", và con sẽ không bao giờ hối tiếc về một điều gì đó.
Công,
dung, ngôn, hạnh, con chưa hiểu hết ý nghĩa của bốn từ thì mẹ dạy con
đơn thuần, dễ hiểu đó là "nết": nết na, thuỳ mị giàu lòng nhân ái. Mẹ có
buồn khi "đứa con" có nết xấu - hay cãi lại mẹ lắm không?
Ôm con
cái, vỗ về, yêu thương chúng,ôm công việc, ôm hết, nhận hết những gì
mình có thể làm được, giúp đỡ được ai đó điều gì để rồi không phải nhận
từ họ lời cảm ơn mà chính bản thân mình đã tạo ra được "ơn lặng nghĩa
tình" trong cuộc sống. Ơn con nhận từ mẹ công nuôi dưỡng và con biết ơn
mẹ từ chính sự bảo ban.
Một "phương thuốc" quý mẹ luôn nhắc con
đó là nụ cuời, khi "quan tâm", động viên đến những người thân yêu thì cả
hai bên đều nhận được những nụ cười rạng rỡ, nụ cười mãn nguyện của
niềm tin, của đích đến. Mẹ đã dạy con biết nhớ rồi biết quên, biết "rũ
bỏ" những phiền muộn trong cuộc đời để thay thế vào đó là hạnh phúc được
"sinh sôi". Có tâm, có tình rồi từ ghép "tâm tình" đã in sâu vào tâm
tình con, gợi nhắc cho con biết "uống nước nhớ nguồn".
Con "ước
mơ", ước mơ nhiều lắm mẹ ạ, con ước mẹ khoẻ mẹ vui, mẹ có những giấc ngủ
ngon… Nhưng con đã "vỡ lẽ" ra điều đó sẽ không có được khi con không cố
gắng, không làm tốt, không làm "xuất sắc" các công việc như mẹ mong.
Con
mong mẹ hãy "yên lòng", dang rộng cánh cho chúng con, che mưa che nắng,
dạy dỗ bảo ban, nhắc nhở tha thứ cho chúng con mẹ nhé!
…
Biết bao
trang giáo án con đã lật, biết bao câu chuyện tri ân con đã đọc, đã
viết nhưng gửi đến mẹ tấm lòng của con thì vẫn chưa một lần nào. Nhờ
những nhịp sóng yêu thương vỗ vào bờ vai mẹ, nhờ những cành lộc biếc,
những cánh mai rực vàng diễm tuyệt, những ngọn gió xa xôi ùa ạt đến mẹ
trang giáo án của đời con.
Chiaseyeuthuong- sáng 24/04/2010
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét