Một vị
học giả, khi nghĩ lại bước đường từng trải của mình đã nói : Khi tôi học năm thứ
6 tiểu học, tôi thi đỗ đầu. Thầy giáo tặng tôi một bản đồ thế giới. Tôi phấn
khởi lắm và chạy về nhà giở tấm bản đồ ra xem. Không may, hôm đó tới phiên tôi
đun nước tắm cho cả nhà, tôi vừa đun nước vừa xem bản đồ.
Giở đến tờ bản
đồ Ai Cập, tôi nghĩ Ai Cập rất đẹp, có kim tự tháp, có sông Nin, có mộ nữ hoàng
có vua Pha-ra-on và còn nhiều điều thần bí khác. Tôi nghĩ khi lớn lên có cơ hội
phải đi thăm Ai-Cập một chuyến.
Khi đang say sưa xem, bỗng có một người từ nhà tắm bước ra, khổ người to béo, bụng quấn chiếc khăn bông nói với tôi một giọng rất gay gắt : "Mày đang làm gì?"
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, người ấy là ba tôi. Tôi nói : "Con đang xem bản đồ".
Ba tôi rất bực tức : "Lửa tắt hết rồi, còn xem bản đồ gì?"
Tôi nói : "Con đang xem bản đồ Ai Cập."
Ba tôi chạy đến giang tay tát và đá tôi một cái văng đến gần lò lửa và nói : "Đi nhóm lửa mau, xem bản đồ Ai Cập làm gì?"
Đánh xong, ông nói với giọng rất nghiêm túc : "Tao bảo đảm với mày, cả đời này mày sẽ không bao giờ đến được nơi xa xôi hẻo lánh ấy! Mau đi nhóm lửa!"
Lúc ấy tôi đứng ngẩn người ra nhìn cách hành xử của cha tôi, tôi nghĩ : Sao ba tôi lại khẳng định với tôi sự việc lạ lùng ấy! Đúng thực như thế ư? Cả cuộc đời này tôi chẳng đến được Ai Cập?
Hai mươi năm sau, lần đầu tiên được ra nước ngoài là tôi đến ngay Ai Cập.
Bạn tôi hỏi : "Cậu đến Ai Cập làm gì?"
Lúc đó nước ta chưa cải cách mở cửa, đi nước ngoài khó khăn lắm. Tôi nói : "vì tôi không muốn sinh mệnh của mình bị người khác sắp đặt và tôi đã đi du lịch Ai Cập."
Một hôm, tôi ngồi trên bậc thềm trước cửa Kim tự tháp, mua một bưu thiếp gửi ba tôi. Tôi viết : “Ba thân mến! Con đang ngồi viết thư trước Kim tự tháp để gửi cho ba. Con nhớ khi con còn nhỏ, ba đánh con hai bạt tai, đá con một cái và ba nói con không thể đến nơi xa xôi này được, bây giờ con ngồi đây viết thư cho ba”.
Khi viết, tôi có cảm xúc rất sâu sắc, lúc ba tôi nhận được bưu thiếp ông nói với mẹ tôi : Này đó là lần đánh thứ mấy nhỉ? Làm sao có hiệu quả thế, đá một cái mà bay đến ngay Ai cập.
Mình là nhà thiết kế cho bản thân mình. Thiết kế thành rồng hay thành giun đều do chính mình.
Nếu đem sự phát triển của mình chỉ dựa vào sự sắp đặt của người khác, tự mình không thực hiện được mong ước, không có mục đích nhân sinh của bản thân, thì không thể làm nên sự nghiệp gì.
Sinh mệnh của mình phải do bản thân mình đẽo gọt, tự chọn lối sống cho mình.
Xác định mục tiêu nhân sinh thì phải thiết kế cho mình :
- con đường sống như thế nào?
- đi theo phương hướng nào?
- cuối cùng đạt tới mục đích nào?
Được người khác thiết kế sẵn, sắp đặt hộ và làm theo sự thiết kế của người khác, sinh mệnh của mình chỉ bằng phẳng không có gì đột phá thì suốt đời chỉ có thế.
Những người khát khao cháy bỏng và ước mơ hoài bão không ngừng vượt qua chính mình thì mới đạt được đỉnh cao này đến đỉnh cao khác, cuộc sống do đó mà phong phú , nhiếu màu sắc rực rỡ tươi vui.
Trích từ "100 câu chuyện triết lý về cuộc đời" – NXB LĐXH
Khi đang say sưa xem, bỗng có một người từ nhà tắm bước ra, khổ người to béo, bụng quấn chiếc khăn bông nói với tôi một giọng rất gay gắt : "Mày đang làm gì?"
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, người ấy là ba tôi. Tôi nói : "Con đang xem bản đồ".
Ba tôi rất bực tức : "Lửa tắt hết rồi, còn xem bản đồ gì?"
Tôi nói : "Con đang xem bản đồ Ai Cập."
Ba tôi chạy đến giang tay tát và đá tôi một cái văng đến gần lò lửa và nói : "Đi nhóm lửa mau, xem bản đồ Ai Cập làm gì?"
Đánh xong, ông nói với giọng rất nghiêm túc : "Tao bảo đảm với mày, cả đời này mày sẽ không bao giờ đến được nơi xa xôi hẻo lánh ấy! Mau đi nhóm lửa!"
Lúc ấy tôi đứng ngẩn người ra nhìn cách hành xử của cha tôi, tôi nghĩ : Sao ba tôi lại khẳng định với tôi sự việc lạ lùng ấy! Đúng thực như thế ư? Cả cuộc đời này tôi chẳng đến được Ai Cập?
Hai mươi năm sau, lần đầu tiên được ra nước ngoài là tôi đến ngay Ai Cập.
Bạn tôi hỏi : "Cậu đến Ai Cập làm gì?"
Lúc đó nước ta chưa cải cách mở cửa, đi nước ngoài khó khăn lắm. Tôi nói : "vì tôi không muốn sinh mệnh của mình bị người khác sắp đặt và tôi đã đi du lịch Ai Cập."
Một hôm, tôi ngồi trên bậc thềm trước cửa Kim tự tháp, mua một bưu thiếp gửi ba tôi. Tôi viết : “Ba thân mến! Con đang ngồi viết thư trước Kim tự tháp để gửi cho ba. Con nhớ khi con còn nhỏ, ba đánh con hai bạt tai, đá con một cái và ba nói con không thể đến nơi xa xôi này được, bây giờ con ngồi đây viết thư cho ba”.
Khi viết, tôi có cảm xúc rất sâu sắc, lúc ba tôi nhận được bưu thiếp ông nói với mẹ tôi : Này đó là lần đánh thứ mấy nhỉ? Làm sao có hiệu quả thế, đá một cái mà bay đến ngay Ai cập.
Mình là nhà thiết kế cho bản thân mình. Thiết kế thành rồng hay thành giun đều do chính mình.
Nếu đem sự phát triển của mình chỉ dựa vào sự sắp đặt của người khác, tự mình không thực hiện được mong ước, không có mục đích nhân sinh của bản thân, thì không thể làm nên sự nghiệp gì.
Sinh mệnh của mình phải do bản thân mình đẽo gọt, tự chọn lối sống cho mình.
Xác định mục tiêu nhân sinh thì phải thiết kế cho mình :
- con đường sống như thế nào?
- đi theo phương hướng nào?
- cuối cùng đạt tới mục đích nào?
Được người khác thiết kế sẵn, sắp đặt hộ và làm theo sự thiết kế của người khác, sinh mệnh của mình chỉ bằng phẳng không có gì đột phá thì suốt đời chỉ có thế.
Những người khát khao cháy bỏng và ước mơ hoài bão không ngừng vượt qua chính mình thì mới đạt được đỉnh cao này đến đỉnh cao khác, cuộc sống do đó mà phong phú , nhiếu màu sắc rực rỡ tươi vui.
Trích từ "100 câu chuyện triết lý về cuộc đời" – NXB LĐXH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét