Một vị ẩn sĩ cùng
các đệ tử của mình đang họp mặt ở nhà khách. Ông quyết định rằng những người nào
qua được kỳ sát hạch cuối cùng thì sẽ cho “tốt nghiệp” và xuống núi. Vị ẩn sĩ
trầm ngâm một chút rồi nói: “Hôm nay các con cùng với thầy đi dạo vườn hoa. Hễ
ai biết phải đi đứng ra sao cùng người trên thì đã nắm vững được lẽ sống ở đời
rồi”.
Khi ông bước ra vườn, các đệ tử nhìn nhau rồi nhất loạt đi thụt lui phía sau. Đi được một đoạn thì người thầy dừng lại. Ông quay lại nhìn học trò và nói:
- Đi như thế này thì thầy là người mở đường cho các con sao?
Nghe vậy, các đệ tử hoảng hồn, họ vội vàng chạy lên phía trước. Đi được một đoạn, vị ẩn sĩ dừng lại và nói:
- Ái chà! Đi đứng như vậy thì ta là người tùy tùng mất thôi.
Các đệ tử dừng lại, nhìn nhau và suy nghĩ một lúc. Họ quyết định đi ngang hàng với thầy của mình. Đi được một lúc thì vị ẩn sĩ dừng lại và nói:
- Thầy và trò sao lại đi ngang hàng với nhau, làm như vậy coi không được.
Nghe đến đây, các đệ tử không dám đi nữa, họ đứng nép một bên và xin thầy chỉ bảo phải đi đứng ra sao. Lúc này vị ẩn sĩ nói:
- Đi đứng ra sao không quan trọng. Chỉ cần lòng mình thanh thản là được. Các con phải biết đi trước khi cần gánh lấy khó khăn và trách nhiệm. Hãy đi sau mọi người khi được hưởng quyền lợi hay danh vọng. Nên đi ngang hàng với những người nghèo khổ, họ đang cần các con phục vụ. Đừng nên nhìn xung quanh để quyết định mình đi đứng ra sao. Bây giờ, các con hãy ra đi với tấm lòng rộng mở và quảng đại, thế là đủ.
Trích từ “Làm đẹp cho đời” – NXB Trẻ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét