Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra Tình Yêu không còn là Điểm Tựa và bên nhau không có nghĩa là Bình Yên.
Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra không phải mùa nắng nào cũng đẹp.
Và bạn biết chấp nhận thất bại với tư thế ngẩng cao đầu và đôi mắt
sáng, với sự cao thượng của tuổi trưởng thành chứ không bi lụy, cố chấp
của trẻ thơ.
Có ai đi mà không vấp ngã đôi lần!?
Hãy góp nhặt những mảnh vỡ của mình và bước tiếp từ đây – trên con
đường đã chọn của ngày hôm nay và không trông chờ vào những gì chưa chắc
chắn của ngày mai.
Bạn hãy cho đi đừng tiếc nuối, níu kéo. Có ai cho đi mà không cảm thấy mất bao giờ?
Và hãy giữ lại những điều đẹp nhất. Gieo hạt trồng hoa trên mảnh đất tâm hồn, hơn mòn mỏi đợi chờ ai mang đến.
Rồi bạn nhận ra: Mình đã vượt qua…
Cuộc sống sẽ thêm phần ý nghĩa. Tự do mơ về những điều đã đến.
Ngước mắt vượt qua khung cửa sổ – ngắm nhìn những vì sao. Cảm nhận thật
rằng bạn đang sống, bản lĩnh, mạnh mẽ và xứng đáng. Dù bất kì điều gì
xảy ra, tất cả chỉ là bắt đầu – với tất cả những gì vốn có đang chờ đón
bạn ở phía trước trong ánh mắt lấp lánh niềm tin của ngày mới đang đến.
Cho bạn, cho tôi, cho tất cả mọi người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét