Sống
sao cho vui trong tim mình và tim người. Thế mà ta mang nặng nỗi đau
trong tim. Cuộc sống dường như ngột ngạt quá. Cuộc sống quay tít mù như
một con vụ, phải đối đầu với trăm công ngàn việc và những kế hoạch lành
mạnh cũng như thủ đoạn để mang nhiều lợi lộc về mình.
Những vật
chất bám dính con người như hình với bóng. Ta cứ quay quắt về nhà cửa,
đất đai, tiền bạc, con cái cứ rối mù không có lối ra. Một buổi trong
bệnh viện ta thấy một người ra đi. Chỉ một giây thôi bàn tay duỗi buông
xuôi và mọi cái trống hươ trống hoác. Thôi thế là hết. Bỏ hết ra đi tay
không. Và chỉ vài ngày sau thân xác này cũng mục rữa dưới vài tấc đất.
Chốn vô thường mọi thứ đều là không mà ta nào có biết.
Lắng nghe cuộc sống ta sẽ thấy những mầu nhiệm đáng yêu
Sống sao
cho vui trong tim mình và tim người. Ta bắt đầu nhé. Những sáng, những
chiều ta tập thể dục. Sáng ra khỏi giường sớm một tiếng đồng hồ. Mình
bớt thương mình một chút. Chạy bộ đâu đó quanh những vỉa hè chưa ai lấn
chiếm. Chạy một chút ta thấy mầm xanh vừa chớm nở. Một chút ta thấy hoa
kia vừa hé nụ. Không là hoa hồng kiêu sa, không là hoa huệ thơm ngát chỉ
là hoa cúc dại bình dân trên hàng rào nhà ai đó.
Ta thấy
ánh bình minh bắt đầu ló dạng từ ánh sáng phơn phớt hồng ở cuối chân
trời. Ta gặp người bạn hàng xóm lâu quá mới gặp mặt. Cả hai cùng đi một
đoạn đường. Những câu chuyện thăm hỏi, những câu hẹn hò từ đây: “Mai
nhé. Nhớ gọi đi tập nhe!”.
Sống sao
cho vui tim mình và vui tim người. Hôm nay ta thấy mẹ mình cũng dậy sớm.
Ta vuốt lưng mẹ khiến mẹ cười thật tươi. Cái lưng tôm tôm dễ thương vô
cùng. Hai mẹ con cùng ngồi dưới hàng ba uống ly nước trắng. Mẹ thật thà
nói: “Uống cho sạch ruột”. Con cười nói: “Một cách uống nước đó mẹ”. Mẹ
khen gió hôm nay hiền quá. Mẹ hít vào thở ra… Một pháp môn mẹ tu…
Sống sao
cho vui tim mình và vui tim người. Lỡ la cu con hay lè nhè buổi sáng mè
nheo đòi tiền đi học. Sân si rồi đó. Quên! Ta buồn và con cũng buồn. Vội
vuốt tóc con. Nhỏ nhẹ nói. Từ từ giải thích… Muốn vui mọi người cùng
vui nhưng sao mình lại quên. Người thân nhất mà ta cũng quên. Thôi sửa
lại… Nhớ nhé đừng quên… Tuần sau nghe con thủ thỉ: “Sao mẹ hiền quá
hà…”. Lòng chợt vui. Lòng con cũng cười. Một nụ hôn phớt lên tóc cu con…
Một lời khen bằng chục triệu ta chạy kiếm vòng vòng…
Sống sao
cho vui tim mình và vui tim người. Niềm vui tí xíu đem tới bạn bè. Nụ
cười thật tươi. Ta cũng kềm mà sao nhiều lúc cũng hay nhăn nhó. Nhiều
lúc ta nói không với những gì ngoài luồng… Sao mà vật chất cứ bám ta một
cách sát sao. Ta nhắm mắt mím môi quay đi. Khó quá. Qua một lần và một
lần nữa. Cố gắng nhé…
Ghé mua
trái cây trưa cùng ăn cùng trò chuyện. Những câu chuyện vui. Quên nhé
đừng giận, đừng hờn. Cùng chia xẻ những vui buồn, cùng đan tay trong
cuộc sống đầy vật chất. Ta tìm một chút bình an. Mai ta thêm chút niềm
vui… Hơn thua có bao nhiêu. Vốn vô thường tay trắng vẫn trắng tay. Một
chút sửa, một chút trải nghiêm cho an lành.
Diệu Hòa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét