Lỗi lầm thuộc về ai?


Sau tất cả, liệu chúng ta có nên tha thứ cho một người nào đó mà chúng ta yêu thương?
                                   Mint (Dịch từ Moralstories)

Một cặp vợ chồng sau 7 năm chung sống mới có được một bé trai xinh xắn. Cậu bé là báu vật quý giá nhất của họ. Năm đó cậu bé khoảng hai tuổi. Vào một buổi sáng, người chồng thấy một chai thuốc vẫn còn mở nắp nhưng vì vội tới chỗ làm nên ông đã không kịp làm gì. Khi tới văn phòng, ông đã gọi điện về nhắc vợ việc này. Nhưng do quá bộn rộn với việc nhà và bếp núc, người vợ đã hoàn toàn quên việc chồng dặn.


Thật không may, cậu bé tinh nghịch lại bị cuốn hút bởi chai thuốc đầy màu sắc. Nó đã uống tất cả. Người mẹ sững sờ khi chứng kiến cảnh con trai mình nằm im dưới sàn. Cô tức tốc bế con vào bệnh viện nhưng đứa trẻ đã qua đời ngay sau đó. Người mẹ đã khóc, những giọt nước mắt của sự hối hận và đau buồn. Cô sẽ sống ra sao khi thiếu vắng con và đối mắt như thế nào với chồng mình?

Khi người cha nghe được tin dữ, anh như người quẫn trí, lao tới bệnh viện để nhìn đứa con tội nghiệp của mình. Anh hết ngước lên trên rồi lại quay xuống nhìn con. Bất chợt anh nhìn sang vợ mình. Anh thấy sự thất vọng và nỗi sợ hãi trên gương mặt cô. Rất ân cần, anh tiến tới gần và nói với vợ: "Anh đã ở đây, bên cạnh em".

Đứa trẻ đã chết và anh cũng không có cách nào để đưa nó lại cuộc sống. Lỗi lầm của người mẹ là đáng trách nhưng chính anh, nếu anh dành chút thời gian để cất chai lên chỗ khác thì điều tồi tệ sẽ không bao giờ xảy ra. Không thể đổ lỗi cho bất cứ ai trong chuyện này. Người vợ của anh đã mất đi đứa con trai duy nhất của cô. Những gì mà cô cần ở thời điểm hiện tại là sự an ủi và cảm thông từ chồng. Anh đã hiểu và làm được điều này.

Đôi khi chúng ta mất quá nhiều thời gian để tìm ra ai sẽ là người phải chịu trách nhiệm sau mỗi sai lầm. Chúng ta có thể đang bỏ lỡ một mối quan hệ lâu dài, một công việc, hay một người bạn chỉ vì điều này. Sau tất cả, liệu chúng ta có nên tha thứ cho một người nào đó mà chúng ta yêu thương hay dù chỉ là một người mới quen

Hãy trân trọng những gì bạn có và tha thứ cho những người xung quanh. Đừng nhân đôi nỗi đau, sự sợ hãi, lòng đố kỵ, sự ích kỷ... bằng những giận hờn và trách móc. Hãy cho đi tất cả điều đó, bạn sẽ tìm thấy ý nghĩa của hạnh phúc thực sự, thậm chí nó không hề khó như bạn vẫn nghĩ.

Nếu tất cả mọi người có thể nhìn cuộc sống bởi những mặt tích cực, bằng sự vị tha, chắc hẳn sẽ có ít vấn đề xảy ra hơn trên thế giới.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét