Từ lúc còn nằm nôi, Alex, con trai tôi, đã rất thích nắm chặt tay tôi và đu người lên. Khi đó, tôi không hề thắc mắc, chỉ coi đó là trò chơi của cậu con trai hiếu động. Nhìn đôi bàn chân bé xíu, cố đứng lên như muốn vồn sức mạnh vào đôi tay để nâng người lên, tôi thấy thương vô cùng.
Lớn hơn một chút, Alex lại thích leo trèo. Tôi lại nghĩ đơn giản : đó là trò chơi con trẻ, nghịch ngợm.
Nhưng đến hôm nay, khi đã hiểu là cậu thiếu niên cao lớn, Alex, vẫn không từ bỏ sở thích ngày nào. Những buổi tập leo núi trong nhà, tại Câu lạc bộ thể thao đã không làm cậu con trai tôi chán ngấy như suy đoán của tôi. Và giờ đây, Alex đang háo hức chuẩn bị giầy leo núi, áo bảo hiểm, dây thừng, để chinh phục ngọn núi tại Công viên Quốc gia.
Tôi vô cùng lo lắng và cảm thấy bất an. Leo núi quả thật là một môn thể thao nguy hiểm cho dù lần này, Alex sẽ cùng leo với một người lớn, bác Pierre. Đành rằng, Alex đã từng tập rất nhiều lần trên những bức tường thẳng đứng trong nhà nhưng giửa lý thuyết và thực tế là cả một khoảng cách lớn. Tôi ước gì mình có thể từ chối Alex ngay từ đầu, đừng bị thuyết phục bởi niềm say mê ánh lên trong mắt con khi Alex xin phép tôi. Giờ đây, tôi thật sự lo sợ và hối hận khi nhìn tận mắt ngọn núi mà Alex sắp chinh phục : một ngọn núi khá cao, sừng sững vươn mình trong như một phi thuyền khổng lồ chuẩn bị phóng ra ngoài vũ trụ. Nhưng đã quá muộn ! Alex đã bắt đầu chuyến đi.
Xung quanh tôi lúc này là một đám đông đang nín thở theo dỏi từng bước của 2 con người mà họ cho là liều lỉnh kia. Tôi lánh ra phía sau tìm một chổ tương đối yên tỉnh để không bị quấy rầy bởi những lời bàn tán mà dán mắt vào nhìn 2 cái bóng người trên cao. Lẽ nào tôi đã sai ! Nếu tôi từ chối Alex, biết đâu sẽ giúp con tôi tránh khỏi những nguy hiểm có thể xảy ra. Sự bứt rứt cộng thêm nổi lo lắng cho sự an toàn của Alex khiến tôi như nghẹt thở. Tiếng rì rầm quanh tôi vẩn không ngừng :
- 2 người này thật điên rồi ! - tiếng một phụ nữ thì thầm.
Ngay lập tức, người thanh niên trẻ phản bác :
- Họ dũng cảm đó chứ ! Có gì gọi là điên rồ đâu !
Quả thật, thế hệ trẻ như con tôi có những suy nghĩ mà tôi không thể hiểu được. Cái gọi là "đam mê" của Alex bóp chặt trái tim người Mẹ của tôi bằng nổi lo sợ không nguôi. Nhưng con trai tôi vẫn không hề quay đầu lại. Alex vẫn từng bước, từng bước lên cao. Ai đó bỗng phát hiện :
- Này, trên đó là một cậu bé thì phải. Có phải là người lớn đâu !
Nhiều người ồ lên đồng tình :
- Ồ ! sao Bố Mẹ nó lại cho phép nhỉ ?
Bầu không khí bỗng chốc im lìm và.....tôi có cảm giác như mọi người đang đổ dồn mắt vào tôi. Nhiều người đến rồi lại đi. Chỉ còn mình tôi ở lại, im lặng nhìn 2 hình bóng bé nhỏ trên cao. Chắc mọi người đoán được tôi hẳn phải có liên hệ với 2 con người điên rồ và dũng cảm kia.
- Đó là con trai tôi đấy ! - tôi thừa nhận, chấp nhận những lời dè bỉu về một bà mẹ không tốt.
Nhưng tôi lại nhận được cái vổ tay thân mật và cái nhìn đồng cảm của một bà mẹ khác :
- Con trai của chị thật dũng cảm !
Cuối cùng, Alex đã lên đến đỉnh. Trái tim tôi như vỡ oà ra vì xúc động và hạnh phúc khi nghe cậu con trai yêu dấu của mình gào lên từ trên cao :
- Con yêu Mẹ !
Trong tiếng vổ tay vang trời của những người đang theo dõi cuộc trình diễn ngoạn mục, tôi không thể nào quên được nụ cười chiến thắng của Alex hôm đó. Một nụ cười bừng sáng trên khuôn mặt không còn trẻ con với một niềm hân hoan. Tôi chợt nhận ra rằng : Alex đã trưởng thành. Tôi không thể nào giữ mãi con mình trong vòng tay bảo bọc. Tôi thật sự không mong muốn Alex lao mình vào nguy hiểm nhưng tôi không thể lựa chọn cách sống hay đường đi thay cho con.
Alex đã tự đặt cho mình những thử thách và bằng mọi cách chinh phục chúng. Tôi cảm thấy tự hào về Alex biết bao khi thấy con từng bước đã trưởng thành và biết biến những khát vọng của mình thành hiện thực.
Lớn hơn một chút, Alex lại thích leo trèo. Tôi lại nghĩ đơn giản : đó là trò chơi con trẻ, nghịch ngợm.
Nhưng đến hôm nay, khi đã hiểu là cậu thiếu niên cao lớn, Alex, vẫn không từ bỏ sở thích ngày nào. Những buổi tập leo núi trong nhà, tại Câu lạc bộ thể thao đã không làm cậu con trai tôi chán ngấy như suy đoán của tôi. Và giờ đây, Alex đang háo hức chuẩn bị giầy leo núi, áo bảo hiểm, dây thừng, để chinh phục ngọn núi tại Công viên Quốc gia.
Tôi vô cùng lo lắng và cảm thấy bất an. Leo núi quả thật là một môn thể thao nguy hiểm cho dù lần này, Alex sẽ cùng leo với một người lớn, bác Pierre. Đành rằng, Alex đã từng tập rất nhiều lần trên những bức tường thẳng đứng trong nhà nhưng giửa lý thuyết và thực tế là cả một khoảng cách lớn. Tôi ước gì mình có thể từ chối Alex ngay từ đầu, đừng bị thuyết phục bởi niềm say mê ánh lên trong mắt con khi Alex xin phép tôi. Giờ đây, tôi thật sự lo sợ và hối hận khi nhìn tận mắt ngọn núi mà Alex sắp chinh phục : một ngọn núi khá cao, sừng sững vươn mình trong như một phi thuyền khổng lồ chuẩn bị phóng ra ngoài vũ trụ. Nhưng đã quá muộn ! Alex đã bắt đầu chuyến đi.
Xung quanh tôi lúc này là một đám đông đang nín thở theo dỏi từng bước của 2 con người mà họ cho là liều lỉnh kia. Tôi lánh ra phía sau tìm một chổ tương đối yên tỉnh để không bị quấy rầy bởi những lời bàn tán mà dán mắt vào nhìn 2 cái bóng người trên cao. Lẽ nào tôi đã sai ! Nếu tôi từ chối Alex, biết đâu sẽ giúp con tôi tránh khỏi những nguy hiểm có thể xảy ra. Sự bứt rứt cộng thêm nổi lo lắng cho sự an toàn của Alex khiến tôi như nghẹt thở. Tiếng rì rầm quanh tôi vẩn không ngừng :
- 2 người này thật điên rồi ! - tiếng một phụ nữ thì thầm.
Ngay lập tức, người thanh niên trẻ phản bác :
- Họ dũng cảm đó chứ ! Có gì gọi là điên rồ đâu !
Quả thật, thế hệ trẻ như con tôi có những suy nghĩ mà tôi không thể hiểu được. Cái gọi là "đam mê" của Alex bóp chặt trái tim người Mẹ của tôi bằng nổi lo sợ không nguôi. Nhưng con trai tôi vẫn không hề quay đầu lại. Alex vẫn từng bước, từng bước lên cao. Ai đó bỗng phát hiện :
- Này, trên đó là một cậu bé thì phải. Có phải là người lớn đâu !
Nhiều người ồ lên đồng tình :
- Ồ ! sao Bố Mẹ nó lại cho phép nhỉ ?
Bầu không khí bỗng chốc im lìm và.....tôi có cảm giác như mọi người đang đổ dồn mắt vào tôi. Nhiều người đến rồi lại đi. Chỉ còn mình tôi ở lại, im lặng nhìn 2 hình bóng bé nhỏ trên cao. Chắc mọi người đoán được tôi hẳn phải có liên hệ với 2 con người điên rồ và dũng cảm kia.
- Đó là con trai tôi đấy ! - tôi thừa nhận, chấp nhận những lời dè bỉu về một bà mẹ không tốt.
Nhưng tôi lại nhận được cái vổ tay thân mật và cái nhìn đồng cảm của một bà mẹ khác :
- Con trai của chị thật dũng cảm !
Cuối cùng, Alex đã lên đến đỉnh. Trái tim tôi như vỡ oà ra vì xúc động và hạnh phúc khi nghe cậu con trai yêu dấu của mình gào lên từ trên cao :
- Con yêu Mẹ !
Trong tiếng vổ tay vang trời của những người đang theo dõi cuộc trình diễn ngoạn mục, tôi không thể nào quên được nụ cười chiến thắng của Alex hôm đó. Một nụ cười bừng sáng trên khuôn mặt không còn trẻ con với một niềm hân hoan. Tôi chợt nhận ra rằng : Alex đã trưởng thành. Tôi không thể nào giữ mãi con mình trong vòng tay bảo bọc. Tôi thật sự không mong muốn Alex lao mình vào nguy hiểm nhưng tôi không thể lựa chọn cách sống hay đường đi thay cho con.
Alex đã tự đặt cho mình những thử thách và bằng mọi cách chinh phục chúng. Tôi cảm thấy tự hào về Alex biết bao khi thấy con từng bước đã trưởng thành và biết biến những khát vọng của mình thành hiện thực.
Nguồn: Internet
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét