Kính gửi chị Hạnh Dung,
Em 24 tuổi, đang làm nghiên cứu sinh ở nước ngoài nhưng vì sốc chuyện tình cảm nên đã tạm ngưng, bỏ về Việt Nam.
Cuộc tình bốn năm của em và anh ấy (cũng là nghiên cứu sinh, 27 tuổi) từng khiến bao người ghen tỵ. Cha mẹ hai bên đều ủng hộ chuyện của chúng em nhưng anh ấy đột ngột chia tay, với lý do là tình cảm dành cho nhau không đủ để tiến tới hôn nhân. Chỉ vài tuần trước quyết định đó, chúng em còn đi xem áo cưới, còn định du lịch Paris, lo thu xếp lịch làm việc trong hè để có thêm thời gian bên nhau... Bốn năm yêu nhau sao không có chút ý nghĩa gì với anh ấy, sao lại đổ sụp như một giấc mộng?
Em bị sốc đến độ phải nhập viện điều trị tâm lý, sau đó bay về Việt Nam ngay vì không chịu đựng nổi cảnh sống cũ giờ đã không còn anh bên cạnh. Em thật sự mất phương hướng, mất lòng tin vào tình yêu... Em không biết phải làm sao để chấp nhận và bước tiếp trong những ngày tới, khi sẽ chông chênh một mình nơi đất khách quê người. Chị giúp em một lời khuyên.
Hằng (Hải Phòng)
*****************
- Trả lời tư vấn của Chuyên Viên Hạnh Dung :
Em Hằng mến,
Thật đắng lòng khi phải đối mặt với một lời chia tay mà trong tim vẫn đầy ắp yêu thương, khi mà mới trước đó ta còn ngập trong hạnh phúc của một cô gái đang chuẩn bị cho ngày cưới. Hạnh Dung hiểu và mong được chia sẻ với cú sốc nặng nề của em. Nhưng, sự thật đã là vậy thì dù muốn dù không, ta phải đối mặt, phải chấp nhận, phải vượt qua nó. Đến hôm nay, có lẽ em cũng tạm nguôi ngoai, tạm định thần lại để nhìn nhận thực tế.
Thật khó nhìn ra đâu là nguyên do của lời chia tay ấy, khi chính người trong cuộc đã không chịu nói thẳng. “Tình cảm dành cho nhau không đủ để tiến tới hôn nhân” - là một giải thích quá mơ hồ. Có thể anh ấy đã thay lòng, đã có người khác nhưng tránh nói ra sự thật để em đỡ đau, để tránh tiếng phản bội. Có thể anh ấy nhận ra ở em những điều gì đó không thích hợp, khó chấp nhận được lâu dài nên thoái lui. Cũng có thể thân thiết, tự do gần gũi lâu ngày quá hóa nhàm chán, chẳng còn tha thiết gì với nhau nữa... Quá nhiều hướng suy diễn, nhưng nói chung là khi đã không có, không còn tình yêu thì cũng chẳng nên níu kéo làm gì. Tình yêu phải có từ hai phía mới mong hạnh phúc, miễn cưỡng là không thể và cũng không nên vì chỉ làm khổ nhau thêm. Lời chia tay của anh ấy, nếu thật sự không thể không nói, thì nói ra lúc này là cần thiết và không quá muộn. Hiểu thông suốt điều đó, có lẽ em sẽ nhẹ lòng hơn.
Ai cũng sẽ phản ứng như em khi bị phụ tình: cảm thấy mất phương hướng, không còn niềm tin vào tình yêu, lòng cứ nhói lên từng cơn khi nhìn cảnh cũ mà người xưa đã không còn... Tuy nhiên, đó chỉ là những cảm xúc nhất thời, sẽ qua đi theo thời gian, khi lòng đã dịu lại, khi em nhận ra rằng mình không thể làm gì khác hơn được. Ngay lúc này, em không thể không đau, không thể tránh được những suy nghĩ tiêu cực và tuyệt vọng nhưng tất cả rồi sẽ nguôi ngoai. Em cần bình tĩnh lại để chấp nhận sự thật. Hãy nghĩ, nếu anh ấy không yêu mình thì cũng không xứng với tình yêu mình dành cho anh ấy. Chẳng thể đau mãi vì một người không xứng đáng. Thời gian bao giờ cũng làm rất tốt việc xoa dịu nỗi đau. Tất cả sẽ qua rất nhanh nếu em không cố tình nuôi dưỡng nỗi đau, nghĩ mãi về sự cô đơn mình đang gánh chịu.
Lúc này em thật sự cần đến bạn bè, người thân để không đắm chìm mãi trong cơn đau, để làm điểm tựa cho bớt chông chênh. Sau đó là bắt đầu lại. Đừng quên con đường của em vẫn còn rất dài phía trước, hãy tự tin rồi sẽ có một người xứng đáng hơn anh ấy cùng em bước vào tương lai.
Phụ Nữ Online
Em Hằng mến,
Thật đắng lòng khi phải đối mặt với một lời chia tay mà trong tim vẫn đầy ắp yêu thương, khi mà mới trước đó ta còn ngập trong hạnh phúc của một cô gái đang chuẩn bị cho ngày cưới. Hạnh Dung hiểu và mong được chia sẻ với cú sốc nặng nề của em. Nhưng, sự thật đã là vậy thì dù muốn dù không, ta phải đối mặt, phải chấp nhận, phải vượt qua nó. Đến hôm nay, có lẽ em cũng tạm nguôi ngoai, tạm định thần lại để nhìn nhận thực tế.
Thật khó nhìn ra đâu là nguyên do của lời chia tay ấy, khi chính người trong cuộc đã không chịu nói thẳng. “Tình cảm dành cho nhau không đủ để tiến tới hôn nhân” - là một giải thích quá mơ hồ. Có thể anh ấy đã thay lòng, đã có người khác nhưng tránh nói ra sự thật để em đỡ đau, để tránh tiếng phản bội. Có thể anh ấy nhận ra ở em những điều gì đó không thích hợp, khó chấp nhận được lâu dài nên thoái lui. Cũng có thể thân thiết, tự do gần gũi lâu ngày quá hóa nhàm chán, chẳng còn tha thiết gì với nhau nữa... Quá nhiều hướng suy diễn, nhưng nói chung là khi đã không có, không còn tình yêu thì cũng chẳng nên níu kéo làm gì. Tình yêu phải có từ hai phía mới mong hạnh phúc, miễn cưỡng là không thể và cũng không nên vì chỉ làm khổ nhau thêm. Lời chia tay của anh ấy, nếu thật sự không thể không nói, thì nói ra lúc này là cần thiết và không quá muộn. Hiểu thông suốt điều đó, có lẽ em sẽ nhẹ lòng hơn.
Ai cũng sẽ phản ứng như em khi bị phụ tình: cảm thấy mất phương hướng, không còn niềm tin vào tình yêu, lòng cứ nhói lên từng cơn khi nhìn cảnh cũ mà người xưa đã không còn... Tuy nhiên, đó chỉ là những cảm xúc nhất thời, sẽ qua đi theo thời gian, khi lòng đã dịu lại, khi em nhận ra rằng mình không thể làm gì khác hơn được. Ngay lúc này, em không thể không đau, không thể tránh được những suy nghĩ tiêu cực và tuyệt vọng nhưng tất cả rồi sẽ nguôi ngoai. Em cần bình tĩnh lại để chấp nhận sự thật. Hãy nghĩ, nếu anh ấy không yêu mình thì cũng không xứng với tình yêu mình dành cho anh ấy. Chẳng thể đau mãi vì một người không xứng đáng. Thời gian bao giờ cũng làm rất tốt việc xoa dịu nỗi đau. Tất cả sẽ qua rất nhanh nếu em không cố tình nuôi dưỡng nỗi đau, nghĩ mãi về sự cô đơn mình đang gánh chịu.
Lúc này em thật sự cần đến bạn bè, người thân để không đắm chìm mãi trong cơn đau, để làm điểm tựa cho bớt chông chênh. Sau đó là bắt đầu lại. Đừng quên con đường của em vẫn còn rất dài phía trước, hãy tự tin rồi sẽ có một người xứng đáng hơn anh ấy cùng em bước vào tương lai.
Phụ Nữ Online
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét