Vợ chồng tôi quen nhau khi
cùng đi lập nghiệp ở nơi xa, chính vì vậy, ngày cưới tôi mới có cơ hội được gặp
Mẹ chồng. Mẹ không phải là người khó tính như tôi vẫn thường nghe nói nhưng vì
chỉ ở nhà được một tuần sau đó vào làm việc nên tôi không hiểu Mẹ lắm. Có dịp
Mẹ vào thăm chúng tôi, đây cũng là dịp tôi làm bổn phận con dâu nhưng mọi
chuyện không như tôi mong muốn...
Mẹ dễ tính trong ăn uống, cũng không yêu cầu tôi phải này kia. Mẹ nấu cơm khi tôi về trễ, đón cháu khi tôi bận. Mẹ thật tuyệt vời, tối hai mẹ con tôi thường nằm tâm sự với nhau, nếu như... Chuyện là tôi không nhớ mình đã để dây chuyền 3 chỉ vàng ở đâu, chỉ biết là tôi tìm cả ngày hôm đó mà không thấy nhưng tôi cũng chẳng nói cho ai biết.
Tối đó nằm ôm Mẹ, tôi nói: “Mẹ ơi, con không nhớ là để sợi dây chuyền ở đâu mà tìm sáng giờ không thấy? Tính hay quên của con dạo này ngày càng nặng”. Mẹ không nói gì nhưng hôm sau nằng nặc đòi về nhà anh chị ở thành phố, tôi cũng không nghĩ là Mẹ giận chuyện “tôi có ý nghi ngờ Mẹ”.
Tôi thực sự không có ý đó, chỉ là cái tật hay quên, tôi cũng tìm ra thủ phạm là đống rác góc nhà, tôi vô tình để rơi xuống. Anh chồng tôi gọi điện xuống nói Mẹ giận tôi lắm, ai cũng trách tôi, chồng tôi cũng thế, Mẹ nói không bao giờ vào nhà tôi nữa. Tôi không biết giải thích sao cho Mẹ hiểu.
Tôi nghe chị cùng cơ quan nói các Cụ tuy lớn tuổi nhưng tự trọng cao lắm, tôi nói với Mẹ như thế bị Mẹ hiểu sai ý là chính xác, bây giờ tốt nhất là tôi nên im lặng. Nhưng tôi không muốn im lặng, tôi vẫn gọi điện về hỏi thăm Mẹ, ban đầu Mẹ lấy lý do mệt hay đang ngủ nên không nghe máy, dần dà Mẹ cũng nghe.
Tôi nghe cô em dâu út nói Mẹ bệnh đau nhức vào mùa đông nên cố gắng đi tìm thuốc hay, nhờ người quen đi nước ngoài mua giúp thuốc tốt, bệnh của Mẹ cũng đỡ dần.
Các em tôi ngoài Bắc cũng đi làm suốt nên Mẹ thường ở nhà một mình, lúc rảnh là tôi gọi về nhà nói chuyện vui với Mẹ, nghe Mẹ kể chuyện ngày xưa; cũng có khi nói về chiếc khăn Mẹ thích.
Mẹ nhờ tôi mua nó nếu tôi nhìn thấy. Rồi bất ngờ khi Mẹ nói Mẹ sẽ vào thăm gia đình tôi, Mẹ nói Mẹ nhớ con cháu Mẹ vào... Tôi biết Mẹ đã hết giận. Tôi cùng Mẹ lên chùa, cùng nấu món ăn dân dã ngoài Bắc, cùng ăn chay, xem chương trình cải lương Mẹ thích. Tôi biết Mẹ thích nghe Câu hò bên bến Hiền Lương - món quà mà Bố tặng Mẹ lúc mới yêu - hai Mẹ con cùng đi xem ca nhạc. Mẹ nói lúc bố còn sống, Bố hay hát cho Mẹ nghe lắm.
Tết này, chúng tôi về quê thăm Mẹ, Mẹ vui lắm, lâu rồi cả nhà mới có dịp đông đủ. Tôi thương và yêu quý Mẹ như chính người Mẹ đã mất của tôi. Tôi không còn nghĩ Mẹ là Mẹ chồng nữa.
Ai đó đã lấy chồng, sắp lấy chồng, đừng bao giờ quan niệm “Mẹ chồng-Mẹ đẻ” mà hãy luôn kính trọng và yêu thương hai Mẹ thì sẽ không còn khoảng cách “Mẹ chồng-nàng dâu”.
Nguyễn Thị Mận
Mẹ dễ tính trong ăn uống, cũng không yêu cầu tôi phải này kia. Mẹ nấu cơm khi tôi về trễ, đón cháu khi tôi bận. Mẹ thật tuyệt vời, tối hai mẹ con tôi thường nằm tâm sự với nhau, nếu như... Chuyện là tôi không nhớ mình đã để dây chuyền 3 chỉ vàng ở đâu, chỉ biết là tôi tìm cả ngày hôm đó mà không thấy nhưng tôi cũng chẳng nói cho ai biết.
Tối đó nằm ôm Mẹ, tôi nói: “Mẹ ơi, con không nhớ là để sợi dây chuyền ở đâu mà tìm sáng giờ không thấy? Tính hay quên của con dạo này ngày càng nặng”. Mẹ không nói gì nhưng hôm sau nằng nặc đòi về nhà anh chị ở thành phố, tôi cũng không nghĩ là Mẹ giận chuyện “tôi có ý nghi ngờ Mẹ”.
Tôi thực sự không có ý đó, chỉ là cái tật hay quên, tôi cũng tìm ra thủ phạm là đống rác góc nhà, tôi vô tình để rơi xuống. Anh chồng tôi gọi điện xuống nói Mẹ giận tôi lắm, ai cũng trách tôi, chồng tôi cũng thế, Mẹ nói không bao giờ vào nhà tôi nữa. Tôi không biết giải thích sao cho Mẹ hiểu.
Tôi nghe chị cùng cơ quan nói các Cụ tuy lớn tuổi nhưng tự trọng cao lắm, tôi nói với Mẹ như thế bị Mẹ hiểu sai ý là chính xác, bây giờ tốt nhất là tôi nên im lặng. Nhưng tôi không muốn im lặng, tôi vẫn gọi điện về hỏi thăm Mẹ, ban đầu Mẹ lấy lý do mệt hay đang ngủ nên không nghe máy, dần dà Mẹ cũng nghe.
Tôi nghe cô em dâu út nói Mẹ bệnh đau nhức vào mùa đông nên cố gắng đi tìm thuốc hay, nhờ người quen đi nước ngoài mua giúp thuốc tốt, bệnh của Mẹ cũng đỡ dần.
Các em tôi ngoài Bắc cũng đi làm suốt nên Mẹ thường ở nhà một mình, lúc rảnh là tôi gọi về nhà nói chuyện vui với Mẹ, nghe Mẹ kể chuyện ngày xưa; cũng có khi nói về chiếc khăn Mẹ thích.
Mẹ nhờ tôi mua nó nếu tôi nhìn thấy. Rồi bất ngờ khi Mẹ nói Mẹ sẽ vào thăm gia đình tôi, Mẹ nói Mẹ nhớ con cháu Mẹ vào... Tôi biết Mẹ đã hết giận. Tôi cùng Mẹ lên chùa, cùng nấu món ăn dân dã ngoài Bắc, cùng ăn chay, xem chương trình cải lương Mẹ thích. Tôi biết Mẹ thích nghe Câu hò bên bến Hiền Lương - món quà mà Bố tặng Mẹ lúc mới yêu - hai Mẹ con cùng đi xem ca nhạc. Mẹ nói lúc bố còn sống, Bố hay hát cho Mẹ nghe lắm.
Tết này, chúng tôi về quê thăm Mẹ, Mẹ vui lắm, lâu rồi cả nhà mới có dịp đông đủ. Tôi thương và yêu quý Mẹ như chính người Mẹ đã mất của tôi. Tôi không còn nghĩ Mẹ là Mẹ chồng nữa.
Ai đó đã lấy chồng, sắp lấy chồng, đừng bao giờ quan niệm “Mẹ chồng-Mẹ đẻ” mà hãy luôn kính trọng và yêu thương hai Mẹ thì sẽ không còn khoảng cách “Mẹ chồng-nàng dâu”.
Nguyễn Thị Mận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét