Tôi không thể nào nhớ nổi cái khoảnh khắc mà tôi
khao khát trở thành một giáo viên hơn bất cứ thứ gì khác. Hồi nhỏ, tôi hay tập
tành dạy học cho những đứa em họ của mình, chỉ là một cách để luyện cho nghề
nghiệp tương lai.
Tuy nhiên, lúc ấy tôi đâu nhận ra rằng nghề nghiệp mà mình ao ước nó đắt đỏ thế nào! Tôi xuất thân trong một gia đình không khá giả và do đó cũng rất khó khăn để có thể đáp ứng tốt các nhu cầu về tài chính trong nhà. Ước mơ được học ở Đại học Connecticut dường như đã rơi ra khỏi tầm với của tôi.
Năm cuối cấp, tôi đã bắt đầu nộp hồ sơ vào nhiều trường cao đẳng và đại học, tuy nhiên tận trong tim tôi đã đưa ra sự lựa chọn cho mình: quyết tâm vào được trường Connecticut. Tuy nhiên, tôi đang phải đứng giữa ngã ba đường, không biết nên đi theo hướng nào, chỉ vì một lý do: thiếu khả năng tài chính.
Lúc đầu, tôi đã định từ bỏ nguyện vọng đó. Tôi tự hỏi mình rằng ai sẽ chu cấp cho mình khoảng tiền cao trong suốt những năm ở đại học? Tôi không phải là một học sinh thực sự xuất sắc, nhưng cũng không đến nỗi tệ. Tuy nhiên, con tim của tôi lại mách bảo rằng: “Hãy cứ đi theo ước mơ của bạn” và tôi đã kiên quyết hơn. Tôi bắt đầu nộp đơn xin học bổng. Biết rằng các học bổng chỉ trao cho các học sinh ưu tú, nhưng tôi vẫn cứ nộp vì có mất mát gì đâu. Giáo viên hướng dẫn có đề cập đến các hệ thống hỗ trợ tài chính. Vậy là tôi cũng nộp dù trong lòng nghĩ rằng mình sẽ không đạt được tiêu chuẩn của họ.
Sau kỳ nghỉ hè, bạn của tôi bắt đầu nhận được giấy báo trúng tuyển nhập học. Tôi cũng háo hức chờ đợi cái của mình. Cuối cùng thì tôi cũng nhận được một phong thư từ trường Đại học Connecticut. Cái cảm giác vừa vui lại vừa lo cứ bao trùm lấy tôi, nhưng dù sao thì tôi cũng đã sẵn sàng để mở ra. Vừa mở mà tay tôi vừa run run, nước mắt thì cứ tuôn ra mãi. Tôi đọc kỹ từng câu và thật tuyệt vời, tôi đã đậu, tôi đã được chấp nhận vào trường mà tôi hằng mong ước. Tôi đã khóc thật nhiều, nước mắt xen lẫn niềm vui sướng khôn tả nhưng cũng kèm một nỗi lo âu.
Tôi phải làm việc thật nhiều nhưng cũng không đủ để trả tiền học phí. Ba mẹ tôi không thể nào xoay xở món tiền ấy và tôi cũng không hy vọng gì nhiều. Tôi là đứa con gái lớn trong nhà, là người đầu tiên được học ở cấp đại học, tôi biết ba mẹ đã rất tự hào về cô con gái lớn của mình. Mặc dù ba mẹ không thể giúp tôi khoản tiền ấy nhưng tận trong tâm tôi biết được rằng ba mẹ của tôi là những người rất tuyệt vời. Họ đã dạy tôi rằng đừng bao giờ từ bỏ những ước mơ của mình, cho dù phải đối diện với bao trở ngại và khó khăn trong cuộc sống; rằng đừng bao giờ đánh mất cài nhìn vào những gì mà mình thật sự mong muốn đạt được trong cuộc đời. Họ đã dạy cho tôi những bài học bổ ích, nhờ thế mà tôi tiếp tục đặt niềm tin vào bản thân cũng như những ước mơ của mình.
Vài tháng trôi qua mà tôi vẫn chưa nhận được tin tức gì từ văn phòng hỗ trợ tài chính. Tôi cho rằng mình đã không đáp ứng được những yêu cầu của họ, tuy nhiên tôi vẫn tiếp tục chờ đợi và hy vọng. Cuối cùng tôi cũng nhận được một bức thư từ họ, nhưng thật buồn vì đó là thông báo bị trượt, nhưng họ yêu cầu tôi gửi thêm cho họ một số thộng tin để bổ sung.
Những lá thư như vậy cứ liên tục đến và như thế càng làm cho niềm tin của tôi cạn kiệt dần. Sau đó, tội nhận được một bì thư khá dày và to. Đây chính là lá thư cuối cùng, chính nó sẽ quyết định tôi có được vào học hay không. Hồi hộp mở phong bì ra nhưng tôi thật sự không thể hiểu chúng có ý nghĩa gì và nói lên điều gì.
Hôm sau, tôi đem xấp tài liệu này đến gặp giáo viên hướng dẫn. Ông ấy nhìn tôi với một nụ cười thật tươi và rạng rở trên khuôn mặt. Ông ấy nói rắng: “Em không những được tài trợ tài chính mà còn nhận được hai suất học bổng mà em đã nộp trước đây.” Lúc đầu tôi thấy hơi bị sốc nhưng sau đó tôi đã bật khóc, khóc rất nhiều. Vậy là cuối cùng, ước mơ bấy lâu nay của tôi đã thành hiện thực.
Hiện tôi là sinh viên năm thứ ba ngành Anh ngữ. Tôi sắp trở thành một giáo viên.
Tôi luôn ghi nhớ câu ngạn ngữ: “Hãy vươn tay đến bầu trời cao, nếu bạn không may để vuột mất thì bạn vẫn sẽ ở giữa các vì sao".
(Hạt Giống Tâm Hồn)
Theo quan niệm tôi, hảy đặt niềm tin vào bản thân và cố gắng không ngừng, không lùi bước và không nản chí trước khó khăn dẩu có phải trải qua bao gian nan, trắc trở trong cuộc sống để thực hiện ước mơ của chính mình.
Tuy nhiên, lúc ấy tôi đâu nhận ra rằng nghề nghiệp mà mình ao ước nó đắt đỏ thế nào! Tôi xuất thân trong một gia đình không khá giả và do đó cũng rất khó khăn để có thể đáp ứng tốt các nhu cầu về tài chính trong nhà. Ước mơ được học ở Đại học Connecticut dường như đã rơi ra khỏi tầm với của tôi.
Năm cuối cấp, tôi đã bắt đầu nộp hồ sơ vào nhiều trường cao đẳng và đại học, tuy nhiên tận trong tim tôi đã đưa ra sự lựa chọn cho mình: quyết tâm vào được trường Connecticut. Tuy nhiên, tôi đang phải đứng giữa ngã ba đường, không biết nên đi theo hướng nào, chỉ vì một lý do: thiếu khả năng tài chính.
Lúc đầu, tôi đã định từ bỏ nguyện vọng đó. Tôi tự hỏi mình rằng ai sẽ chu cấp cho mình khoảng tiền cao trong suốt những năm ở đại học? Tôi không phải là một học sinh thực sự xuất sắc, nhưng cũng không đến nỗi tệ. Tuy nhiên, con tim của tôi lại mách bảo rằng: “Hãy cứ đi theo ước mơ của bạn” và tôi đã kiên quyết hơn. Tôi bắt đầu nộp đơn xin học bổng. Biết rằng các học bổng chỉ trao cho các học sinh ưu tú, nhưng tôi vẫn cứ nộp vì có mất mát gì đâu. Giáo viên hướng dẫn có đề cập đến các hệ thống hỗ trợ tài chính. Vậy là tôi cũng nộp dù trong lòng nghĩ rằng mình sẽ không đạt được tiêu chuẩn của họ.
Sau kỳ nghỉ hè, bạn của tôi bắt đầu nhận được giấy báo trúng tuyển nhập học. Tôi cũng háo hức chờ đợi cái của mình. Cuối cùng thì tôi cũng nhận được một phong thư từ trường Đại học Connecticut. Cái cảm giác vừa vui lại vừa lo cứ bao trùm lấy tôi, nhưng dù sao thì tôi cũng đã sẵn sàng để mở ra. Vừa mở mà tay tôi vừa run run, nước mắt thì cứ tuôn ra mãi. Tôi đọc kỹ từng câu và thật tuyệt vời, tôi đã đậu, tôi đã được chấp nhận vào trường mà tôi hằng mong ước. Tôi đã khóc thật nhiều, nước mắt xen lẫn niềm vui sướng khôn tả nhưng cũng kèm một nỗi lo âu.
Tôi phải làm việc thật nhiều nhưng cũng không đủ để trả tiền học phí. Ba mẹ tôi không thể nào xoay xở món tiền ấy và tôi cũng không hy vọng gì nhiều. Tôi là đứa con gái lớn trong nhà, là người đầu tiên được học ở cấp đại học, tôi biết ba mẹ đã rất tự hào về cô con gái lớn của mình. Mặc dù ba mẹ không thể giúp tôi khoản tiền ấy nhưng tận trong tâm tôi biết được rằng ba mẹ của tôi là những người rất tuyệt vời. Họ đã dạy tôi rằng đừng bao giờ từ bỏ những ước mơ của mình, cho dù phải đối diện với bao trở ngại và khó khăn trong cuộc sống; rằng đừng bao giờ đánh mất cài nhìn vào những gì mà mình thật sự mong muốn đạt được trong cuộc đời. Họ đã dạy cho tôi những bài học bổ ích, nhờ thế mà tôi tiếp tục đặt niềm tin vào bản thân cũng như những ước mơ của mình.
Vài tháng trôi qua mà tôi vẫn chưa nhận được tin tức gì từ văn phòng hỗ trợ tài chính. Tôi cho rằng mình đã không đáp ứng được những yêu cầu của họ, tuy nhiên tôi vẫn tiếp tục chờ đợi và hy vọng. Cuối cùng tôi cũng nhận được một bức thư từ họ, nhưng thật buồn vì đó là thông báo bị trượt, nhưng họ yêu cầu tôi gửi thêm cho họ một số thộng tin để bổ sung.
Những lá thư như vậy cứ liên tục đến và như thế càng làm cho niềm tin của tôi cạn kiệt dần. Sau đó, tội nhận được một bì thư khá dày và to. Đây chính là lá thư cuối cùng, chính nó sẽ quyết định tôi có được vào học hay không. Hồi hộp mở phong bì ra nhưng tôi thật sự không thể hiểu chúng có ý nghĩa gì và nói lên điều gì.
Hôm sau, tôi đem xấp tài liệu này đến gặp giáo viên hướng dẫn. Ông ấy nhìn tôi với một nụ cười thật tươi và rạng rở trên khuôn mặt. Ông ấy nói rắng: “Em không những được tài trợ tài chính mà còn nhận được hai suất học bổng mà em đã nộp trước đây.” Lúc đầu tôi thấy hơi bị sốc nhưng sau đó tôi đã bật khóc, khóc rất nhiều. Vậy là cuối cùng, ước mơ bấy lâu nay của tôi đã thành hiện thực.
Hiện tôi là sinh viên năm thứ ba ngành Anh ngữ. Tôi sắp trở thành một giáo viên.
Tôi luôn ghi nhớ câu ngạn ngữ: “Hãy vươn tay đến bầu trời cao, nếu bạn không may để vuột mất thì bạn vẫn sẽ ở giữa các vì sao".
(Hạt Giống Tâm Hồn)
Theo quan niệm tôi, hảy đặt niềm tin vào bản thân và cố gắng không ngừng, không lùi bước và không nản chí trước khó khăn dẩu có phải trải qua bao gian nan, trắc trở trong cuộc sống để thực hiện ước mơ của chính mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét