"Nếu ai đó hỏi tôi thần tượng ai, tôi sẽ trả lời tôi
thần tượng mẹ. Mẹ là bữa cơm chiều ngọt lành, là đôi găng tay mùa lạnh,
là tấm chăn được ghém lại khi tôi trở mình lúc tối. Mẹ là ngọn đèn, là
hơi ấm, là ngọn hải đăng soi đường.
Tôi gắn bó với mẹ như thế đấy, gắn bó đến mức với tôi, mẹ là cả cuộc sống. Mọi góc trong cuộc đời tôi, có mẹ hiện diện. Và mẹ, cũng là người ảnh hưởng đến tôi lớn lao nhất" - Đó là tiếng lòng tri ân chân thành và xúc động của nữ sinh lớp 11 Dương Quỳnh Anh viết về mẹ, thần tượng của cô.
Tôi gắn bó với mẹ như thế đấy, gắn bó đến mức với tôi, mẹ là cả cuộc sống. Mọi góc trong cuộc đời tôi, có mẹ hiện diện. Và mẹ, cũng là người ảnh hưởng đến tôi lớn lao nhất" - Đó là tiếng lòng tri ân chân thành và xúc động của nữ sinh lớp 11 Dương Quỳnh Anh viết về mẹ, thần tượng của cô.
Mẹ tôi là giáo viên và là người thầy lớn của tôi. Nhẩm
lại chặng đường ngắn 17 năm có mặt trên đời, tôi luôn thấy mẹ. Mẹ đặt
đồng phục cho tôi vào lớp Một. Mẹ dắt tay ngày tôi nhập trường Tiểu học.
Tôi thấy mẹ khi tôi được điểm mười đầu tiên và cả lúc tôi khóc thút
thít ở trường khi thi học sinh giỏi lớp Năm. Và vừa mới chiều nay thôi,
tôi cùng mẹ đi Siêu thị. Mẹ luôn cùng tôi, từ những ngày đầu tiên!
Ngày Nhà giáo Việt Nam, hẳn là của mẹ rồi! Nhưng bó hoa
tôi muốn tặng mẹ, không phải là bó hoa tri ân cho một cô giáo dạy Văn
cấp hai đã ngót hai mươi năm trong nghề, mà là bó hoa cho Người Thầy lớn
trọn đời, của riêng tôi.
Những điều nhỏ nhặt và lớn lao
Mẹ đã dạy tôi đi bước đầu tiên, dạy tôi ăn, dạy tôi
nói. Mẹ dạy tôi xúc cơm, xỏ giày, làm việc nhà. Mẹ dạy tôi chào cô hàng
xóm, dạy tôi đi xe đạp, dạy tôi lúc bê bát canh nóng, đưa tay lên tai để
không bị bỏng. Mẹ dạy tôi từ những điều nhỏ nhặt như thế, mà cũng lớn
lao như thế.
Lớn lao ở chỗ mẹ không chỉ dạy tôi đi, mà còn đi sao cho vững; Mẹ không
chỉ dạy tôi ăn, mà còn dạy ăn sao cho khỏe mạnh; Mẹ không chỉ dạy tôi
nói, mà còn dạy nói sao cho hay, cho đẹp. Nhưng bài học lớn nhất từ mẹ
mà tôi nhận được là bài học từ chính mẹ, từ cuộc sống và cách sống của
mẹ.
Nếu ai đó hỏi tôi thần tượng ai, tôi sẽ trả lời tôi
thần tượng mẹ. Mẹ là bữa cơm chiều ngọt lành, là đôi găng tay mùa lạnh,
là tấm chăn được ghém lại khi tôi trở mình lúc tối. Mẹ là ngọn đèn, hơi
ấm, ngọn hải đăng soi đường.
Tôi gắn bó với mẹ như thế đấy, gắn bó đến mức với tôi,
mẹ là cả cuộc sống. Mọi góc trong cuộc đời tôi, có mẹ hiện diện. Và mẹ,
cũng là người ảnh hưởng đến tôi lớn lao nhất.
Đôi khi bố tôi cười đùa, người tốt như mẹ tôi thời nay
dễ bị thiệt, và rằng mẹ tôi hiền quá. Mẹ chỉ cười xòa. Mẹ là như thế. Mẹ
tôi sống hết mình, và hết mình với mọi người. Mẹ chưa bao giờ nói thành
lời, nhưng mẹ cho tôi thấy làm thế nào để giúp đỡ và sống vì những
người xung quanh mình, hằng ngày.
Mẹ chiều tôi lắm. Có khi một ngày lạnh mà tôi thèm ăn
kem, mẹ cũng dẫn tôi đi. Và khi tôi được điểm mười hay có bài văn được
đọc trước lớp, mẹ thưởng tôi thật “hậu”.
Mẹ cũng chưa đánh đòn tôi thực sự một lần nào trong
đời. Một hôm mẹ cười, bảo rằng, mẹ dạy tôi cũng khá thành công rồi. Tôi
tròn mắt hỏi vì sao. Mẹ trả lời: “Vì tự con biết nói rằng con được chiều
chuộng!”. Lúc đó tôi mới năm tuổi thôi.
Trân quý sự nghiệp trồng người
Có mẹ là một giáo viên, tôi phần nào hiểu hơn về thầy,
cô và sự nghiệp trồng người. Từ lâu lắm rồi, tôi quen với hình ảnh mẹ
cặm cụi với chồng giáo án, tập bài kiểm tra, với sổ điểm, sổ chủ nhiệm.
Tôi khi nhỏ không mơ về nghề giáo viên chỉ có viết
bảng, gọi học sinh giơ tay và nghiêm giọng khi cần vì tôi hiểu rằng làm
một giáo viên khó khăn và vất vả thế nào.
Mẹ tôi yêu nghề giáo, yêu nghiệp trồng người. Mẹ tâm
huyết với từng bài giảng, mẹ có thể thức đêm để chấm và nhận xét bài làm
học sinh thật chi tiết, vì như mẹ nói : “Để chúng nó biết sai còn sửa”.
Mẹ tận tụy với công tác chủ nhiệm, luôn cố gắng sát sao, quan tâm, vì
cũng như mẹ nói: “Dạy học không chỉ là dạy chữ, mà còn là dạy làm
người”.
Nhiều khi nhìn mẹ tất bật sắm hai vai cô giáo ở trường
và người vợ, người mẹ ở nhà, tôi thấy thương mẹ nhiều. Tự nhủ, ai cũng
vậy thôi, người phụ nữ luôn phải sắm nhiều vai. Tôi luôn khâm phục mẹ vì
mẹ có thể làm mọi thứ, với nhiệt tình và tâm huyết chừng ấy.
Và điều đó, giúp tôi nhìn cô thầy mình gần gũi hơn,
thấu hiểu hơn và trân trọng hơn. Không hình tượng hóa, lí tưởng hóa,
thầy cô của tôi cũng là những người bình thường làm nghề dạy học, nhưng
vẫn cao quý lạ thường.
Và những gánh nặng cùng áp lực của nghề giáo, nhờ mẹ,
tôi cũng hiểu hơn. Nếu ai đó nói theo nghề giáo cho nhàn, hẳn là người
ấy nhầm! Nếu bác sĩ phải chịu trách nhiệm về sức khỏe, tính mạng của con
người, thì người làm thầy cũng phải chịu trách nhiệm, một phần đáng kể,
tới việc một người lớn lên có vẹn toàn, có thiện lương, có ích hay
không.
Những thầy, những cô dạy học với nhiệt huyết có ảnh
hưởng vô cùng lớn lao tới học sinh! Thầy cô dạy tôi không chỉ kiến thức,
còn dạy tôi về quan hệ giữa người với người, về giá trị của trung thực,
của nhẫn nại, kiên định và đam mê. Những người giáo viên, đích thực là
những người thắp đèn - thắp lên ánh sáng trong học trò.
Tôi từng nhìn thấy mẹ vui đến chảy nước mắt khi nhận
món quà là bức tượng cô giáo và tấm thiệp tự làm với lời chúc ngô nghê,
chân thành của một nhóm học trò lớp sáu. Mẹ đọc thiếp, rồi cười hạnh
phúc. Mẹ gấp cả giấy bọc cất đi như vật kỉ niệm. Khi ấy, tôi hiểu, được
nhớ đến thật vui, thật quan trọng đến nhường nào! Tôi hiểu, sự tri ân có
ý nghĩa lớn lao đến nhường nào!
Giá trị của lòng biết ơn không nằm ở trọng lượng hay
giá cả của bó hoa, món quà bạn tặng thầy cô - điều mà ngày nay nhiều
người vẫn nhầm tưởng - mà nằm ở tấm lòng và sự chân thành.
Dương Quỳnh Anh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét